Nguyễn Nhựt Hùng
Ủ ê tháng sáu
Những cơn mưa nảy mầm từ cánh bướm
lả tả bay qua bóng người đổ nát
phía ngày tàn một giọng nói trở lại
lời lãng quên của phúc âm mùa Hạ
Hàng sao đen ẩn nấp giữa giấc mơ
những linh hồn nằm ủ ê trong mây
không còn ai đến cứu rỗi ký ức
dòng kênh đỏ trôi đầy xác mặt trời
Những ngôi nhà nhoè đi trong gương
người khuất mặt qua bức tường ẩm mục
hương ngọc lan rơi xuống như điên loạn
vùng thân thể ảo ảnh nở xa mờ
Anh nhìn thấy từ chân trời mê vọng
chúng ta ra đi theo chớp mắt huyền nhiệm
vết thương xanh lên trong mùa khổ ải
một khu vườn tan rữa trên ngón tay.
Phố của mưa, của mưa
Ngày trở trời và mùi hoa sữa co giãn
phía cơn tức thở, tôi ngồi tháo biển ra khỏi tóc
những mảnh lego màu diệp lục
nằm trên ngón tay em hụt hẫng
con cá ngựa đỏ khô tanh tưởi kí ức
kể về một chuyến bơi không phương hướng
Ngày âm u những cơn mơ không được phơi phóng
đám mây bay ngang mặt làm tôi ho khan
cửa sổ bít bùng phía trên cao, những âm thanh đầy thẹo
chui qua từng song sắt gỉ sét
con sâu lông ẩm ướt lạc đường giữa tán lá thủng
bài hát làm em hoang mang
tiếng vĩ cầm sứt mẻ trong cuộc tai nạn âm nhạc
Em nói, mối mọt đã ăn cạn từng con chữ trên quyển tiểu thuyết ngôn tình
vết thương trùm khăn đỏ, lăn chậm rãi và câm lặng
đôi mắt buồn ngủ kẻ màu xám xanh điên rồ
từng ánh chớp lóe làm tôi đau chới với
ngày phố phường đánh giấc mộng du dài
những khóm hoa thụ thai kỷ niệm vàng vọt
Những cơn điên chữ nghĩa bị phế thải
chúng ta phải nương náu trong bình yên tưởng tượng
bầy sẻ nâu mọc cánh dưới huyễn ảnh mùa Thu
bình thản hót đến mòn lở vòm ngực
không cất giấu và triệt tiêu được cơn khát của bầu trời
mưa giăng khắp những gương mặt ngơ ngác
Em quay lưng với cái bóng phản chiếu rực rỡ
mưa độc chiếm những nỗi buồn chưa ai kể
tôi mở ra những lời phủ dụ đắng
ngày lơ lửng phố của mưa, của mưa
hàm ơn một lần được khóc.
Thứ Sáu ngày 13
Trong bóng tối chứa chúng ta, bài thánh ca toả ra dập dìu
chờ đợi những ngón vuốt ve, những nụ hồng gương mặt u uất
tiếng người khóc qua những lùm cỏ dại
mưa mềm nhũn suốt một vùng kỷ niệm đỏ rực
Giấc mơ bị đánh cắp của anh chứa đầy những cánh đồng mất tích
em chỉ còn biết chạy về hốt hoảng dưới bóng trăng
những đêm dài nói mớ với nhau
chúng ta thấy trăng hé dần ra những nụ cười quái gở
Con quạ hoang bay về ăn mất một đám mây đêm
trên dãy ghế đầy mùi đau ốm, chúng ta nhìn những người lạ lắc đầu than thở
những tháng ngày, những cái tên, những bài thơ dang dở
anh ôm em cho đỡ đau cơn ảo ảnh về vết thương chín muồi
Cây bồ đề thức dậy nhìn đăm đắm vào chúng ta
từ phía sa mù, những hình dung ra đi với nghiệp chướng
mùa bi ai bắt đầu nở thăm thẳm quanh đây
nơi anh và em một bầu trời xoã tóc xuống bay vào thao thức.
Nguyễn Nhựt Hùng
Nguốn: Tác giả gửi thơ và ảnh


















