Trần Vấn Lệ
Cuối đất đầu trời
Buổi sáng, chào cô hàng xóm Mỹ, mùa Đông vừa lúc mặt trời lên. Môi son nàng ngả sang màu tím, tôi nhớ quê nhà, tôi nhớ em…
Buổi sáng, đang mùa mưa ở Huế, mấy mươi năm rồi chưa ngớt mưa, nhớ hồi xưa lắm em đi học, thấy miệng em hồng trong cái ô…
Buổi sáng, hồn nhiên ôi buổi sáng! Hồn nhiên ngay cả cỏ bên đường. Chiến tranh mặc kệ ai trên núi, em láng giềng tôi đủ nhớ thương…
Vậy mà dâu biển ai ngờ được! Em ở mô chừ tôi ở đây. Nhớ thuở hồn nhiên, nghe nước mắt, nghe mùa mưa Huế gió bay bay…
Chào cô hàng xóm, chào cho có một nụ cười cho quên héo hon. Lát nữa rồi mưa, mưa loáng thoáng, cái ô mờ trong mưa trong sương…
Bóng ai mờ em cũng mờ thôi…Xưa sau cuối đất với đầu trời. Nếu bên hàng xóm còn hoa nở thì Huế của mình sen vẫn tươi!
Em tan học về đi hái sen hay lên Nam Phổ đứng mơ màng? Ôi trời mưa Huế trời mưa Huế, tháng Chạp mùa Đông không thấy trăng…
Trời còn thừa nước mắt
Trời còn thừa nước mắt…nên còn những chiều mưa! Em nhìn đi, thấy chưa? Buổi chiều buồn bã quá!
Bao năm quê người lạ tôi đắm đuối từng chiều. Một phần nhớ người yêu, chín phần thương Đất Nước…
Những chiều xưa chậm bước đi ngắm nắng hoàng hôn, bây giờ nhìn mưa tuôn, nghĩ trời còn nước mắt!
Mưa làm cho lửa tắt, phải rồi không Má ơi. Những buổi chiều Má ngồi bên nồi cơm, đâu nữa?
Những khuya Cha khơi lửa…chừ là đom đóm thôi! Trời sinh chi con người…người cùng chung Tổ Quốc?
Trời sinh chi tiếng khóc? Cũng sinh chi nụ cười? Tôi nhặt nụ hoa rơi gọi tên người trong mộng!
Cõi này là cõi sống, bao nhiêu người thản nhiên, bao nhiều người tỉnh, điên, bao nhiêu người vào Đạo?
Tôi hỏi con chim sáo. Con sáo vỗ cánh bay. Bên kia sông, lưu đày, đi rồi, ai về lại?
Phật xòe bàn tay trái, cái gì? Có hay Không? Phật úp tay lên lòng, cái gì? Không hay Có?
Tôi nhìn lên tượng Chúa, hai giọt lệ chảy dài. Máu, ngàn năm không phai rịn hoài trong đau đớn!
Tôi nhìn làn nước gợn, vì sao sóng xô nhau? Tôi hỏi thăm đồng bào, mưa chiều tuôn rả rích…
Trời còn thừa nước mắt, mưa đi và mưa đi…Mưa đi và mưa đi! Mưa đi và mưa, mưa…
Góp với em giọt lệ
Đà Lạt mình bây giờ…chỉ còn nắng còn mưa. Em nói mà nước mắt, ứa ra. Buồn. Ngẩn ngơ.
Đà Lạt đã khác xưa? Thì đâu mà chẳng thế! Nếu mình ngồi kể lể, ai còn sống để nghe?
Mấy ngàn người ra đi, mấy vạn người đã chết. Đà Lạt quả thật hết…hết cả những rừng thông!
Em còn giữ tấm lòng đi về thăm chốn cũ. Không còn nhà để ngủ, đành phải ngủ hotel!
Chẳng phải một mình em khi Đà Lạt đã đổi, người Bắc từ Hà Nội vào thành lập Lâm Hà…(*)
Từng mỗi góc sơn hà mang cái tên lắp ghép! Từ một thành phố đẹp…bây giờ còn nắng mưa!
Những sáng sương bay mô? Những trưa cài áo ấm, những chiều cầm sợi nắng mút như mút cà rem…
Học trò xưa, các em, bây giờ mô? Không thấy! Đồi Du Sinh nhang cháy, đếm đi em, mả mồ…
Đà Lạt mình bây giờ…Em nói và em khóc! Biết đó là Tổ Quốc mà nhìn mãi không ra!
Biết đó cõi người ta mà toàn là người lạ. Người quen đi mô cả? Người quen ngoài nghĩa trang!
Tôi đốt một cây nhang ngồi im nghe em kể. Góp với em giọt lệ, hứng giùm nhau…xót xa!
(*) Lâm Hà – tên thị trấn mới, thành lập sau 4- 1975, ghép chữ Lâm Đồng và Hà Nội, toàn dân Bắc Hà vào sinh sống để thay đổi toàn diện Đà Lạt.
Mùa Đông
Mùa Đông đi bước chậm cũng tới sát cửa nhà. Rồi những giọt mưa sa cũng bay vào cửa số!
Mùa Đông là mùa nhớ, đi một năm trở về đem cái lạnh buốt tê, đem cái buồn thiên cổ!
Cây ngô đồng đứng ngó đồng cỏ vàng xa xa. Cây ngô đồng nở hoa ôi chao toàn hoa tuyết!
Không có gì mất biệt, ngay cái gì hư vô. Nụ cười của bé thơ đẹp hoài trong tưởng tượng!
Tiếng tim của người lớn rung rinh cả đất trời. Sau một mùa lá rơi, tiếng tim còn thổn thức…
Mùa Đông về, hạnh phúc, tôi gặp em trong mơ như thuở Huế bao giờ hoa sen ao Chùa trắng
Hoa sen mang màu nắng, mùa Đông thì xám xanh. Em chải tóc, long lanh, trúc trên Đình đứng ngắm…
Mùa Đông đây thăm thẳm, đó là lòng-thời-gian? Em đâu có tạ tàn, tôi càng yêu thắm thiết!
Bởi em vầng Minh Nguyệt, trời nào cũng sáng trưng. Tôi đứng đợi mùa Đông chầm chậm vừa tới cổng…
Cửa nhà tôi không đóng, mời em bước vào nhà. Tôi hứng giọt mưa sa cài cho em hoa ngọc…
Bài thơ một chữ
Đợi em về tối quá, tôi pha cốc cà phê, tôi khuấy đóm sao khuya nhớ vầng trăng cuối tháng…
Trăng không lên, không lặn, tôi nhớ trăng, đỡ buồn? Nhớ là chắc có thương nên lòng tôi sao đó…
Khóm dạ hương đang nở, hương ngào ngạt mùi hương. Những con dế rung chuông hay là hoa rung cánh?
Em ơi mùa này lạnh sao em lâu không về? Em làm over time hay em vui bè bạn?
Tôi nghe lòng như rạn, chút chút mà cũng đau. Trái tim đập như mau hay cà phê kích thích?
Đêm càng lúc tối mịt. Sương càng lúc dày thêm. Sương có lạnh chân em hỡi đôi chân ngà ngọc…
Ước chi nghe tiếng bước trên lối sỏi bây giờ…Tôi chỉ nghe tiếng mưa rơi trong lòng thì phải?
Khóm dạ hương động đậy. Gió bay và hương bay. Em không về đêm nay, con dế mèn cũng nhớ…
Hình như tôi mới lỡ thốt điều gì bâng quơ? Hình như cả bài thơ chỉ còn có có một chữ?
Trần Vấn Lệ
Nguồn: Tác giả gửi


















