Trần Vấn Lệ
Bốn giờ chiều mùa Đông Los Angeles
Bốn giờ chiều, buồn ghê, hết nắng. Trời mùa Đông ngày ngắn đêm dài. Trời mùa Đông buồn chắc chẳng riêng ai? Cô bé hàng xóm vừa đưa xe vào cổng. Cô bước ra khỏi xe, run run, lạnh cóng? Khói xe bay thơm ngát dãy bờ rào. Giọt mưa thầm rơi tự rất cao, nụ bông giấy buồn hiu khép cánh…
Bốn giờ chiều lạnh thêm chút lạnh. Không khéo Noel lạnh đến héo hon? Tôi sợ quá những tiếng chuông / vang boong boong sân gạch. Tôi sợ nghe tiếng xé những tờ giấy rách / cô bé bán diêm đốt hơ hai bàn tay…Tôi sợ cả ai cong hai cánh chân mày. Chắc Chúa cũng sợ ai buồn nhìn lên tượng Chúa?
Nước non tôi, tôi ra đi là bỏ, tự dưng chiều mùa Đông tôi nhớ Trường Sơn. Tôi nhớ anh em cày cuốc nỗi căm hờn / để đổi lại một chén cơm lưng chén. Nhiều mùa Đông không được ăn cơm trắng, nhưng chẳng hề chi – hồi đó không đèn. Những mùa Đông ở núi đã quen, chừ lạnh quá, đây, mùa Đông nhung lụa…
Tôi tưởng tượng những cành hoa ngọn cỏ, lạnh thế này không biết chúng ra sao? Vẽ mà chơi những giọt lệ ngọt ngào, tôi vuốt thẳng trang thơ để gửi qua Texas. Tôi chờ đợi những tiếng hờn tiếng mát / để tôi để vào thơ mai mốt tôi nhìn! Quả thật tình tôi sợ sự lặng thinh: Chúa không nói mà bao nhiêu người xưng tội! Săp tới Noel, trời ơi sắp tới – Chúa làm thinh và…em cũng làm thinh!
Cầm ô đi trong đêm Noel
Mưa hồi hai giờ chiều. Buổi xế. Chim không thể về vì mưa cứ mưa. Tối hôm nay chim làm khách lữ. Chim ở đâu? Quán trọ hay lầu mơ?
Thế là sáng mai không nghe chim hót. Chuông Nhà Thờ giòn giã Noel. Đêm Chúa xuống đời sợ mưa còn nặng hạt. Chim thế nào? Có ngủ đuợc ngon đêm?
Mưa hồi hai giờ chiều, ba, bốn giờ, còn mưa, mưa mãi. Mưa không nhiều và gió cũng chẳng bao nhiêu. Tôi nhớ chim, nhớ những đôi mắt ấy: trong veo trời, trong vắt tình yêu!
Tôi cũng nhớ em, nhiều hơn mưa đó nhé. Đố ai mà đếm được giọt mưa rơi! Em cứ yên tâm cầm ô đi “xin Lễ”, khấn giùm nha: Người Sống Để Thương Người!
Tôi tin em, lời cầu xin toại nguyện. Tôi tin đời, mai nắng rực bình minh. Chim lại hót những bài ca lưu luyến vang vang trên những nhánh trúc trên Đình!
Mình đi qua Đình mình đừng quên ngả nón, cũng đừng quên đưa tay chỉ ngói Đình. Và, cũng đừng quên có một chiều mưa rất muộn, lần đầu tiên mình ngó nhau, làm thinh…
Một ngày của tôi, thêm một ngày sắp hết, nhớ người yêu đem mưa vào thơ. Đem cả tiếng chuông Nhà Thờ vào thơ cho đẹp…bởi vì em đêm nay đi “xin Lễ” cầm ô…
Noel năm nay khác Noel năm ngoái
Noel năm nay khác Noel năm ngoái. Cảm ơn các em gửi thiếp thăm Thầy. Thầy cũng đã gửi về hơn mười bữa nay, hi vọng cũng tới với các em đúng buổi trưa trước giờ sinh của Chúa…
Thầy trò mình chỉ còn chừng nhiêu đó – cứ mỗi năm dò hỏi tin nhau. Còn thấy nhau qua tấm thiếp nhiều màu. Thầy thấy nét chữ các em, các em thấy nét chữ của Thầy…như cũ!
Hai mươi lăm năm Thầy xa con phố nhỏ / chạy vòng vèo giữa Đà Lạt, lên cao. Dốc Nhà Làng, những tảng đá sít sao và hoa trạng nguyên đỏ giống như sắc máu…
Cầu Bà Cửu Huờn sương luồn dưới dạ, đường Hai Bà Trưng những chiếc lá thông bay…Các em tả cảnh y như ngày xưa chưa thay, và ngày mai không đổi lòng thương nhớ!
Hỡi các em học trò mãi nhỏ / trong đời Thầy Đà Lạt những chiều mưa, Thầy cầm một cái ô, chỉ một cái ô, ba bốn em xúm quanh cho tha hồ mưa tạt…
Bốn mươi năm lòng Thầy không nát, cảm ơn các em: Một Bức Trường Thành! Cảm ơn các em còn dùng mực màu xanh / viết trên tấm thiếp gửi Thầy Niềm Hy Vọng…
Thầy mà xếp nhỏ được khung trời ở đây lồng lộng, Thầy gửi về cho các em nhìn nhé: Trái Tim! Thầy nhớ trường mình, những cây khuynh diệp, những bầy chim – cây và chim ríu rít nhau những lời thân ái…
Thầy nhớ các em, Thầy thương yêu các em. Mãi mãi…
Ngày Chúa Giáng Sinh từng giây phút điểm
Sáng Noel có mưa bay nhè nhẹ. Trưa Noel trời mới hé mặt trời. Những hạt mưa bay về đâu xa xôi. Em đứng đâu có mỉm cười bẽn lẽn…
Em đứng đâu, có chờ chim én, sắp bay về, mùa sắp vào Xuân. Santa Barbara, năm có một lần, chim én bay về mừng vui ríu rít…
Xế Noel, chỉ mây về, đen kịt. Đêm Noel nay chắc là buồn? Tôi nhớ em, nhớ quá một mùi hương hoa Dạ Lý báo giờ sinh của Chúa…
Suốt một ngày Noel có nhiều hồi chuông vỡ, chuông gọi chiên về túm tụm đàn. Tôi nhớ em, nhớ bến đò ngang; nhớ cả Huế nhớ tóc em mấy làn làn mây mượt…
Tôi nhớ Noel mấy ngàn ngàn năm trước, nhớ bây giờ buồn lắm thưa em! Xế trưa mừng khi thấy mặt trời lên, nhưng đêm nay Chúa Giáng Sinh chắc đầm đìa nước mắt?
Sự mừng vui đuợc coi như là Hạnh Phúc. Ôm choàng nhau mà cũng khóc…vì mừng! Biết bao giờ tôi thấy Việt Nam, mưa rửa sạch hết mặt người khốn khổ…
Ngày Noel…tôi như hoa mắc cỡ, muốn bụm tay, bay vuột tuổi trai rồi. Gió bên đường thổi mất hạt mưa rơi. Một ngày mới từ nửa đêm nay nhé…
Tình yêu ôi muôn năm
Cảm ơn từng cánh thiếp bay về tôi Noel! Cảm ơn nhất là Em cho tôi lòng của Chúa: Yêu thương từng ngọn cỏ, yêu thương từng đóa hoa…Từ đó yêu nước nhà, từ đó yêu nhân loại!
Tôi nói như chưa nói một lần nào với ai. Tôi không tiếc thời trai mình phơi thân bảy thước. Hồi đó em đừng bước, tôi không thấy mùa Xuân. Cảm ơn mây tần ngần soi bóng người song cửa! (*). Bốn mươi năm thương nhớ…nhiều nhất hai cây đào Ba trồng cho ngày sau, Mạ từng chiều quét lá…Tại sao rừng núi ngả? Tại sao đời chia ly? Tại sao mình ra đi? Tại sao…Ôi Trời ạ!
Hai cây đào rụng lá, sắp tới ngày Tân Niên. Nhưng hôm nay Noel, lời nguyện cầu sắp hiện những gì trong tan biến sẽ họp từ biến tan? Em là nước Việt Nam. Em, Tình Yêu Trên Hết!
Tôi không tin ai chết khi tỏ bày Tình Yêu. Nhưng vẫn có những chiều khôn cầm giọt nước mắt! Những tấm thiếp tôi cất, Tình Yêu Ôi Muôn Năm!
(*) Thơ Thế Viên: Mây trắng trôi tần ngần, soi bóng người song cửa. Vì sao tôi thương nhớ…Bởi vì quá nhớ thương!
Trần Vấn Lệ
Nguồn: Tác giả gửi


















