Chiều đầu năm gió chuyển | Ngày đầu năm 2015 | Thả chơi năm bài thơ tứ tuyệt | Trăng mùa Thu năm nao

Posted: 05/01/2015 in Thơ, Trần Vấn Lệ

Trần Vấn Lệ

blowing_in_the_wind

Chiều đầu năm gió chuyển

Sáng, trưa, nắng rực rỡ.  Xế chiều, trời bỗng mù.  Gió như gió mùa Thu mang về hương vị Bấc…

Người lạnh run bần bật…vì quên mặc áo dày.  Cái màn cửa, sợi dây, cũng run lên vì gió…

Ngày đầu năm mới ngỏ lời chúc vui bạn bè, bây giờ thì im khe…để nghe trời nổi gió!

Khung cửa sổ khe hở, gió vào như người quen.  Gió không phải anh em, bèn đi xem lại cửa!

Gió mới vừa nho nhỏ, gió bỗng nhiên ào ào.  Thương quá hoa bên rào rớt vàng cả sân gạch!

Mai mình đi quét sạch hay cứ để thế nhìn?  Nhìn lại cái thình lình chắc cũng vui lắm nhỉ?

Mây ùn và chớp nháy.  Không khéo mà sắp mưa?  Hai câu đó là thơ!  Thơ buồn trong ngày Tết!

Ngày đầu năm chấm hết…như con bò…xuống hang (*).  Nhớ quá giọng nói nàng, thương quá thôi là Huế!

Em đang chừ Vỹ Dạ hay đang còn Lăng Cô?  Anh biết em chừ mô, trái tim anh vừa buốt…

Hỡi ơi là Non Nước!  Nhớ mà đi chẳng về.  Ai ra đi chẳng thề?  Ai đã về…thăm Ngoại?

Vuờn cau đang mùa trái, biết là Ngoại không còn.  Có lẽ chiều bỗng buồn là tại tôi muốn khóc?

Em ơi chuyến đò dọc mang hồn anh đi xa.  Nói câu chi mặn mà cũng là nhòe nước mắt!

Em hái cau đem cất giùm anh nhé trái tim.  Em cũng cất cho em giọt mồ hôi trên trán…

(*) Cô giáo Huế đọc Chấm Xuống Hàng, nghe cao vút như là Chậm Xuống Hang.

 

Ngày đầu năm 2015

Ngày hôm nay, ngày-đầu-năm có khác:
Mặt trời lên từ lúc tám giờ
Không có mây, ngày chắc không mưa
Chim ríu rít hót chào Năm-Mới…

Ba trăm sáu mươi lăm ngày mong đợi
Chắc hôm nay ai cũng vui lòng?
Gió nhẹ nhàng đủ gợn nước con sông
Nắng dịu dàng làm màu hoa thêm thắm thiết!

Chiếc máy bay AsiaAir rớt-chìm-không-mất-biệt
Một trăm sáu mươi hai người rồi sẽ có mả mồ
Người làm vườn nâng nhẹ một chùm nho
Màu uất hận hẳn trôi về quá khứ?

Và năm qua đã thành năm lịch sử
Cà năm kia, năm kỉa, năm kìa…
Đã im lìm như sóng vỗ hồi khuya
Bầy chim hót sáng nay dẫu những lời rất cũ…

Người Việt Nam mình ba bốn triệu người xa xứ
Sáng hôm nay chắc đều ngó mặt trời?
Có người nào nét mặt không tươi?
Có người nào không mở lời thân ái?

Ở Trung Đông, ở Bắc Phi xa ngái
Tôi tin rằng tiếng súng cũng đang ngưng
Ngày đầu năm là ngày sáng trưng
Rồi mai mốt, thế nào kệ nó!

Hàng xóm tôi cửa nhà đã mở
Tôi thấy ai đang chải tóc trước gương
Ai có thấy tôi không nhỉ, trong vườn
Nâng nhẹ tay nụ hướng dương vừa nở…

Nếu bây giờ mà đường đi ngang ngõ
Có ai vừa yễu điệu dáng Xuân xưa
Dẫu cuối phố kia hoa cỏ sẽ nhòa
Thì…ai đã hiện ra như mặt trời đã hiện!

Tôi thú thật lòng tôi đang xao xuyến
Ngày đầu năm chưa trải hết bài thơ…
Những lời hôm nay tôi không nói vu vơ
Nhưng tôi sợ một mai tôi bâng quơ thương nhớ…

 

Thả chơi năm bài thơ tứ tuyệt

Trời, đất, người, kia…đều đẹp tuyệt
Mấy bài tứ tuyệt gửi đi đâu?
Ở đây mây nước đường trăm ngả
Thơ bắt đầu rồi, mới một câu!

Rót rượu vào bầu, thơ đút túi
Một mình đi “phượt” khắp năm châu
Mỏi chân thì tựa lưng ghềnh đá
Mỏi mắt, thôi nhìn, hết thấy nhau!

Hai cây đào Ba trồng hồi nào?
Thấy Xuân trở lại thấy hoa đào…
Người xưa hồi đó hồng đôi má
Không biết bây giờ mắt có chao?

Hai cây đào Mạ chiều quét lá
Tắp vào đâu cho hết buổi chiều?
Gái lớn đò ngang con sóng dọc
Tuổi già Ba Mạ mắt đăm chiêu!

Đường Hai Bà Trưng, đường lên cao
Nhà em, chỗ rẽ, hai cây đào
Mùa Xuân hoa nở lòng thêm nhớ
Nhắm mắt thôi đừng nữa thấy nhau!

Chiếc xe thổ mộ kết hoa hồng
Đà Lạt đường quanh phố mấy vòng
Đà Lạt ngày xưa chừ dốc đá
Sương chiều như trắng một con sông!

 

Trăng mùa Thu năm nao

Năm năm mình chẳng gặp (*)
Từ em sang xứ người
Dòng đời xuôi cứ xuôi
Đã xa càng xa cách
Mồ hôi và nước mắt
Ngày tháng bóng mây trôi
Có gì đầy không vơi?
Có gì còn chưa mất?

Năm năm mình chẳng gặp
Chỉ con sông ngậm ngùi…
Anh nhớ chớ em cười
Nụ cười sau bờ giậu
Bầy gà bươi đống trấu
Chiều cổ tích còn nguyên!

Anh ngó theo con thuyền
Trôi xa ngoài cửa biển
Anh thấy gió lưu luyến
Anh thấy anh mơ hồ…
Ngồi đây là bến đò
Anh nhớ em áo đỏ
Anh nhớ em anh nhớ
Ngày xưa em như mơ…
Năm năm mà đã xưa
Có ai ngờ không nhỉ?

Năm năm em là Mỹ
Tóc mấy màu thời gian?
Anh bắt tia nắng vàng
Nhớ áo em màu đỏ!
Ngày xưa gần đã nhớ
Bây giờ nhớ mênh mông…

Sáng nao trên bờ sông
Thấy em bên song cửa
Mây trắng trôi tần ngần
Tóc em vàng một nửa…
(**)

(*) Thơ Phạm Văn Bình
(**) Thơ Thế Viên

Trần Vấn Lệ
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.