Cây cải trời | Thương quá một bài thơ | Bài thơ thời tiết

Posted: 01/03/2015 in Thơ, Trần Vấn Lệ

Trần Vấn Lệ

rau_cai_troi

Chợt thấy cây cải trời nghe thương mình chi lạ! Nhớ lại thời đói lả, cây cải trời nuôi mình…

Những ngày đi cắt tranh, thấy cải trời để lại, mai mốt lén ra hái, mai mốt có cái ăn!

Thời đó…qua nhiều năm (ba mươi năm có lẻ), nhiều khi nhìn nắng xế đưa mắt ngó lên trời…

Cây cải trời, trời ơi, bay chi theo ngọn gió cho rau răm còn ở mãi với trần gian này?

Rồi ngó hai bàn tay. Hai bàn tay chai sạn. Bóc nhẹ cái vỏ sắn mà nặng kiếp tàn binh!

Rồi ngó cái bóng mình. Nắng chiều xiêu xiêu đổ. Ngựa thời gian cất vó chạy vòng quanh trại tù!

Gió giữa rừng vi vu. Gió mang đi cây cải, mang theo điều phải trái để rau răm nằm im…

Rờ ngực nghe trái tim mình còn đập nhè nhẹ. Ôi bóng chiều nắng xế. Ôi tuổi đời ta ơi…

Vuốt từng lá cải trời, vuốt mặt người thiên cổ, xưa lắm rồi, ai đó, miệng còn ngậm cỏ hoang…

Một buổi chiều tím than. Lá cải trời xanh biếc. Tôi cầm lên hôn miết hôn tha thiết Tình Yêu!

 

Thương quá một bài thơ

Có người lên núi kiếm bùa mê / rồi lại tay không ngược trở về. Trên quãng đường đi dài thẳm thẳm, hỏi thầm: Làm thế để làm chi?

Người đi lên núi, đi và thở, cứ nhủ lòng: Lên núi để chơi. Ngồi tựa gốc cây nhìn khắp núi, ngó lên trời thấy đám mây trôi…

Người đi lên núi giống như mây, đi đứng ngồi…là động tác bay. Bay có khi dừng khi vắng gió, có khi nặng quá tắp vào cây…

Người đi lên núi…như nai lạc xuống lũng sâu mờ mịt khói sương rồi nhấc chân lên…rồi lỡ buớc…rồi thôi chẳng biết chỗ đâu đường!

Người sinh ra ở trong trời đất, cứ cựa quậy hoài: sao có ta? Câu đáp chỉ là cơn gió thoảng, đôi khi là tiếng giọt mưa sa!

Người đi lên núi khi về lại, đứng trước cửa nhà bỗng ngẩn ngơ: Ai mới qua đây hoa cúc nở, vàng ơi thương quá một bài thơ!

 

Bài thơ thời tiết

Bạn tôi ở chỗ lạnh than thở lạnh từng ngày. Tôi thì ở nơi đây nắng chan hòa năm mới. Phải chi gửi nắng tới, cho bạn nhỉ, chắc vui? Ở đây mây thì trôi, vùng bạn tuyết cứ đổ, nhà bạn luôn kín cửa, nhà tôi mở, ai thăm?

Ờ nhỉ, cùng mùa Xuân…trong lòng hơn ngoài mặt. Mùa Xuân người xa cách, nóng lạnh là…bình thường? Còn nhắn nhau còn thương. Im lìm thì buồn lắm. Con người có tình cảm, theo bốn mùa đầy vơi…Ai khóc đó, ai cười, ông Trời đâu có biết!
Người chia nhau cho hết rồi còn gì để chia?

Bạn gửi chút lạnh về, tôi gửi lên chút nắng, núi ơi cao chi lắm che mặt trời, mặt người, nhớ nhau càng thêm nhớ…Tôi bụm tay hơi thở. Tôi bụm đây mùa Xuân. Tôi bụm cả vầng trăng, sắp Nguyên Tiêu, nhớ quá!

Nhớ thời vượt biển cả, nhớ thời vượt rừng sâu, con trăng đứng trên đầu soi bóng cầu đứt nhịp…nhưng con người cái Nghiệp thì cứ nối đường xa…Bạn tôi mới nói mà – ở trên này rất lạnh. Tôi nhìn nắng lấp lánh, tôi thương bạn quá chừng…

Sáng, vung bút mấy dòng, làm thơ cho bạn đọc. Tối nay nhìn trăng ngọc, tôi gọi tên người ta. Em ơi đào nở hoa chỉ còn trong kỷ niệm. Những trang lịch sử tím, môi hồng em dấu xưa…Tôi cúi xuống, không ngờ, từng câu thơ đẵm lệ

Trần Vấn Lệ
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.