Hồ Chí Bửu
Đêm mùng 6 tết
Sương gió – muôn đời sương khói bay
Chiều Xuân còn đọng lại chút nầy
Em xa vạn dậm- đừng mong đợi
Ta vốn quen rồi – tình trắng tay
Có phải ta là tên lãng du
Tìm quên trong những khói sương mù
Tìm mình trong đáy ly rượu cặn
Hồn rớt trên vành mây viễn du
Em đã xa rồi- quên cố hương
Mùa Xuân hoa dại nỡ bên đường
Bên kia – hoa tuyết rơi đầy lối
Có lẽ em từng thương nhớ thương ?
Ta gã giang hồ – yêu gió trăng
Xác ở trần gian- hồn cung hằng
Lững lơ theo cánh hoa màu tím
Vỡ mộng bên đời- mây xám giăng…
Mùng 6 tháng giêng phải không em ?
Mình ta bên phố nhỏ không đèn
Mình ta đếm gót bằng cô độc
Bất chợt nghe mình thương nhớ em..
Đêm đã khuya rồi- ta nhớ thêm
Choàng vai – sương lạnh – tóc em mềm
Ngày xưa – thoáng đã mười năm chẳn
Xa lắc – chỉ còn ta với đêm
Mắt ướt – bây giờ ta với ta
Xa rồi hương vị của ngày qua
Bao giờ em sẽ về thăm lại ;
Một gã giang hồ – Hay chính ta ?
(mùng 6 tết 15.)
Của chút tình thiên thu..
1.
Vẫn còn là mùa Xuân
Sao lòng đầy lá chết
Mây trôi mãi không ngừng
Tình rơi thầm – Bâng khuâng.
Một chút gì nhớ nhung
Một chút gì say đắm
Một chút gì ngại ngùng
Một chút gì mông lung
Em như là sương rơi
Xuống đời ta – mệt mỏi
Em như là gió lơi
Vào đời ta – chơi vơi
2.
Trên tận cùng nỗi nhớ
Là chờ đợi không nguôi
Trong tim người tình lỡ
Là chút tình đơn côi
Ta như vò rượu cạn
Chỉ giữ lại mùi hương
Rượu không còn lênh láng
Chảy vào niềm yêu thương
Nhận nơi đây vết cắt
Trên lưng con ngựa thù
Nhận nơi đây vết cắt
Của chút tình thiên thu…
(ngày 13 tháng giêng.)
Hồ Chí Bửu
Nguồn: Tác giả gửi


















