Hoàng Xuân Sơn
Nghe. từng chặp
gọng kính. thay vào một nhiễu âm
về nghe sông nước cạn dần
và nghe một tiếng phù vân gọi đời
chặng mình qua đã mấy mươi
mà buông khăn yếm đợi gầy tóc tơ
vẫn mênh mang ngọn gió hờ
chuôi sao lắc lẻo cùng mơ mộng tàn
vùng trời sao an nhiên
có một niềm hư vọng khải hồi
vách đá
nơi rừng nghiêng dốc xuống
vai mềm thổn thức
buổi chia tay
qua ngách cửa thiều tim rúng động
lướt. vụt qua
mỗi lần thổn thức dưới đáy khuya
hơi thở
tàn như sao lẩn lút (*)
sức lay. và đọng của chiều
mở đêm về chỗ liêu xiêu nhà phố
những đoạn thơ chắn gió
hút vào nguyên tiêu
đứng hát giữa trời xuân lồng lộng
thầm man khai tuổi đời
khúc tuyết thải mình
vào đường huyền sinh thái
mầm nhú mầm nhú
ăn trưa một mình độc đạo
tay vỗ vào không mầu nắng uá
ngôi nhà lặng. ở phố bắc
nằm lẫn ve áo
xác hoa khô
thời lương cầm hoài dạ vũ
ôi bến sông này chỉ một bến xưa
nuối tơ đồng thạnh thuỷ
phủi tay rồi mê đi
đâu mùa hợp phố
cuối tháng ba hai ngàn mười lăm
(*) một đóa trăng tàn lẩn lút bay – Thanh Tâm Tuyền
Cỡ như
cắt
có những cơn ho rạng ngời
làm nở mặt mày. nở phổi
mỏng mảnh sợi tơ buổi chiều
em ơi. xin đừng bứt vội
hiển thị
lui tới mấy cái tên
tới lui tên mấy cái
mấy cái tới lui tên
tên lui tới cái mấy
những bài thơ chập chộ
ngó bộ mắt đã mù
chộ thơ những bài chập
giữa mịt mùng u u
25,28/3/2015
Hoàng Xuân Sơn
Nguồn: Tác giả gửi



















