Mơ thơ. trên căn gác dương cầm | Bỗng họ muốn níu lại hoàng hôn

Posted: 10/09/2015 in Chu Thụy Nguyên, Thơ

Chu Thụy Nguyên

plain_poetry

Mơ thơ. trên căn gác dương cầm

 
mặt cắt của thơ chẳng thể nào phẳng hơn. tia khúc xạ của
thơ không gãy gập bởi hồn thơ. trung tuyến của thơ lệch
về phía trái tim. sắc màu của thơ đa sắc hơn tất cả chủng
loài bò sát biết thay đổi màu da khi hãi sợ. ánh mắt của
thơ rộng hơn quang phổ đời thường. tiếng động của thơ
len nhanh hơn tốc độ ánh sáng. tình cảm của thơ biết cựa
mình làm trái tim nhỏ lệ. ngôn ngữ của thơ là tập họp tinh
túy của thánh thi sử thi kinh thi cùng vô vàn lời đấu khẩu
vô ngôn. nhan sắc của thơ là hình chiếu của trái tim người
cầm bút …

 

Bỗng họ muốn níu lại hoàng hôn

 
1.
và họ đã kịp tìm đến
nơi đám mây vừa hắt hơi thở sau cùng
những mảnh rời choáng váng
bắn xuống các cột buồm gãy ngoặt đong đưa
những kẻ chết
ngồi viết lại đời các con thuyền
luôn ẩn giấu biết bao ngụ ngôn về sự sống
trên muôn trùng hải hành
những tên đao phủ luôn thuộc nằm lòng
các châm ngôn về giết chóc
chuyên xà xẻo, hành hình giấc mơ của các con thuyền
dù thật ra
chúng chỉ luôn là các giấc mơ đầy hoa mộng

2.
may ra mong còn một chút chiều
dẫu thật mong manh
xuống thật nhẹ
sờ soạng lên các cột buồm gãy ngoặt đã ngấm biển
nhưng vẫn không hề chìm
và đêm đêm
nghe như từng khúc dương cầm rờn rợn xanh
khóc cho những xác thuyền nằm lại
khóc xanh xao hồn ngư phủ
và ở trên bờ mùa nầy
liễu đã chẳng còn sức để rũ
tôi ngần ngại vụt nhớ lời em trước lúc ra đi
hãy hứa tha thứ
cho những vì sao sắp tắt …

Chu Thụy Nguyên
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.