Hoàng Xuân Sơn
Chính th[tr]ị
tôi là một người cứng rắn mau nước mắt
tại sao?
tại vì cơ bắp mọi chốn đã mềm nhũn
trước giờ thính thị
thà cứ điếc đui như trời và câm
như đất
đất không chọn lựa luống cầy mắt xích
có những con người sinh ra lắm mồm
có những miệng hến
hình nhân giữa đồng
bện thuốc. lửa rơm
và triệu triệu mõm cá vàng láp nháp trong chậu bình thời sự
bọn làm nên thời cơ thời buổi nào cũng hãnh diện
về quai, xách
nách mang những túi gió lèo
chân mang ủng thối
có những cú đội trời không ướt đất [*]
và muôn cú đạp đất chết người
nhân loại thờ ơ
mạch đời vô cảm
những trái tim đứng bên lề
chờ cơn bạo loạn
hãy nhìn sâu trong mắt
chắc gì gương soi phản diện tâm hồn
đàng sau mỗi tấm gương
có bàn tay lăm le chực chờ
xóa tên hiện hữu
23, 24 novembre 2015
[*] Mưa Không Ướt Đất, truyện – Trùng Dương
Xì-tin
tôi đang nghiêm chỉnh xin đừng cười tôi
[ không phải xì-tin nghiêm và buồn ]
có một chút gì xa vắng
tựa nước sông
ném viên gạch nhảy tưng
rồi hiện hình lũ người giải thuỷ dọc hàng phố
nước nước nước
mùa cạn mùa nổi
mà con mắt người bạn la toáng chẳng ai màng
để ý
nước vày vò
đỏ ngầu chum vại
xối những lon bia tóe máu
báp-têm bọn người ruồi
và thú dữ táp mây
xéo bà mấy cái đập vô hồn
nước thồn óc ách
và xả
ồ ề lũ phì [ nộn ]
lệt bệt bùn đen
hãm thằng cu đen
ngồi quanh năm suốt tháng cạy ghèn
đổ lửa
29 octobre 2015
Hoàng Xuân Sơn
Nguồn: Tác giả gửi


















