Hoàng Xuân Sơn
Thường lệ
biến thái từ một hai khúc quanh
tôi đi vào ô cửa không thành
trên lưng đèo nặng hồn quan chưởng
cho tới khi tròng đá mặt xanh
rồi đến lúc ngồi ê hát xẩm
chẳng ai cho đồng xu bạc cắc
bạc tiền rũng rẽng trôi mất đất
thổi đám đình rát rạt hồ ao
nàng cứ rửa chân cá không chết
mà chết người tự tử đầu sông [*]
truy lùng xác vữa thây chất ngộp
buổi chiều phe phẩy một cơn dông
27 oct. 2015
[*] ý, gợi từ ca dao; thơ Hữu Loan
Cứng
tôi viết một bài thơ cứng cựa
như gà. đá bươi tung vết thâm
chiếc quai xách gió mần ra lửa
đỏ cuộc ăn thua cháy nợ nần
nướcnước nước mềm. sao lại cứng
dễ dầu gì chặt nước làm đôi
đá tảng trên triền núi vẫn cứng
trời cứng thu đông hết một thồi
2 nov. 2015
Bánh lái
chiều ép vào khuôn rán trứng đánh
biến thành đêm ổ bánh không nhưn
bánh vẽ bánh vẽ ôi bánh vẽ
thuyền quyên dưới chợ tóc trên rừng
chiếc rìu búi tó chặt cây đổ
chiếc liềm ứ máu phập luống cầy
máu máu máu máu thắt cổ
siết họng rên la những đường ray
gió ở trên không trào chướng khí
người đi chật đất. đứng chen ngồi
gạch ngói hồ đồ ca tứ xứ
cái nhà là cái nhà của tôi
của anh của chị leo lên đồi
phút chốc bay vèo cơn hỏa lú
cái mụt nhọt nở bèm con ngươi
hàng họ quan binh vẫn già cụ
thưa em ngàn năm mãi đầy năm
4000 năm vật vạ ăn nằm
bố lạc mẹ âu mừng hết nhớn
đẻ thằng cu tí chạy lăng xăng
17 nov. 2015
Hoàng Xuân Sơn
Nguồn: Tác giả gửi


















