Trần Vấn Lệ

Thiếu nữ trong Thành nội
dinhcuong
Coi như là không có Tết
Định Tết này về thăm Huế…mà anh Đinh Cường mất rồi! Nhìn Huế trên tranh anh vẽ, Huế xa và Huế Huế ơi!
Kìa bức tranh màu xanh biếc, bình minh vệt đỏ, xa xôi! Dẫu là vết bụi cũng nhớ…huống chi thấy chút chân trời!
Đinh Cường ít nói về Huế, đem lòng ra trải mây thôi. Khói sương thuở nào An Cựu, một chiều Burke cũng mù khơi…
Anh vẽ những cô thiếu nữ ngón tay dài tuổi thêu thùa, ngưng tay đùa tóc cho nhớ nước non mình một Cố Đô!
Định Tết này về thăm Huế…trễ thêm nữa một chuyến đò! Tô bún bò vài cọng quế, ai rồi, rồi cũng người xưa!
Còn có đôi lời nhắc Huế chắc ai nghe cũng ưng lòng? Ngày đi để lại giọt lệ, ngày về…chắc trắng con sông?
Chẳng biết nói gì cho hả tình mình ấp ủ bấy nay. Hương Giang hai bờ mưa gió, tạnh trời tưởng tượng áo bay…
Anh Đinh Cường không có mộ. Mà thôi, thế giới vô cùng! Mình hẹn cho nhiều để nhớ…Tết này có cũng như không!
Coi như là không có Tết. Coi như là không có về. Một mình, buồn đâu ai biết? Hai mình, ai với mình đi?
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Hôm nay, ngày Thứ Tư 13 tháng Giêng năm 2016,
Anh Đinh Cường chính thức đi vào Thế Giới khác,
Thế Giới Tro Bụi,
Hình hài của anh còn để lại là những bức tranh long lanh màu nước mắt,
Hình hài của anh còn để lại là tấm hình anh đặt trên bàn thờ,
Hình hài của anh còn để lại chỉ là cái bóng,
Cái bóng ấy đè trên ngực tôi,
Tôi nhớ anh dù chỉ có hai lần giáp mặt,
Một tại quán cà phê vĩa hè, một tại nhà họa sĩ Nguyễn Đình Thuần,
Chúng tôi chỉ cúi đầu chào nhau,
Tôi chưa nói với anh lời nào vì tôi biết anh hồi tôi ở Đà Lạt đường Yagut,
Anh không nói gì với tôi nhưng tại nhà Thuần anh nhờ một người “chụp cho tôi tấm hình Trần Vấn Lệ”,
Tôi để tất cả tự nhiên,
Đó là lần cuối anh về thăm bạn bè ở Nam California đầu năm 2015,
Đó là lần cuối lần cuối lần cuối lần cuối…
Và, bây giờ là lần cuối anh nán lại cõi trần để hai tiếng đồng hồ nữa anh xa luôn!
Tôi viết những dòng này lúc 6 giờ sáng ở Temple City, bên anh 9 giờ sáng…
Chúng tôi có mấy lần email cho nhau…
Dè chừng từng chữ, từng câu…
Cái thẳm sâu là biển cả
Cái vời vợi là núi non quê nhà…
Tôi nghe Thuần nói tháng Hai này anh về Sài Gòn triển lãm lần cuối
Và Thuần có góp tranh với anh,
Tôi mừng lắm.
Thế mà hai tiếng đồng hồ nữa anh thành tro bụi
Tháng vẫn còn tháng Giêng…
Đây là những lời rất riêng xin thổi bay về anh…
Tôi nhớ những bức tranh anh vẽ quạ anh gửi cho tôi qua những bản photocopies…
Từ lâu rồi và từ nay, nghe tiếng quạ kêu, tôi nhớ anh, tôi nhớ anh thêm…
Anh Đinh Cường à, Hàn Mạc Tử từng nói:
“Ở đây sương khói mờ nhân ảnh…”
Tôi biết tôi yêu quý anh vô cùng!
Trần Vấn Lệ
Nguồn: Tác giả gửi

















