Phạm Hải Âu
Có một mùa hoa cải
Có một mùa hoa cải
Nở trên triền sông mơ
Từng giọt nắng vàng tơ
Trải màu về sóng sánh
Sông dềnh màu lấp lánh
Bàng bạc chiều hoàng hôn
Con đò buổi chiều hôm
Khua mái chèo mê mải
Triền sông mùa hoa cải
Gọi tháng mười đơm bông
Hoa rực rỡ mùa đông
Thở ấm nồng cơn lạnh
Màu hoa vàng bung cánh
Ngai ngái cả sông thơ
Em dệt những ước mơ
Trên cánh đồng hoa cải
Có chuyện tình mê mải
Say đắm cả khúc sông
Vương vấn nụ hôn nồng
Rộn ràng mùa yêu nhỉ
Đã bao mùa em chỉ
Nhớ lời hẹn ngày xưa
Bên những vạt nắng thưa
Tình ấm nồng hương cải
Có chuyện tình nhớ mãi
Mùa hoa cải ven sông ..!?
Những mùa cúc họa mi
Đã bao mùa, họa mi bỏ đi xa
Con phố nhỏ khát khao tìm hương cũ
Mùa đông mang giá băng về bên cửa
Khắc khoải hoài với gió lạnh bơ vơ…
Đã bao năm… ta là kẻ khạo khờ
Cứ đi tìm, hương cũ – xưa ủ mật
Và tình yêu…
Ai đã mang đi mất…
Cho ta đi tìm… chật vật với đơn côi
Qua lối xưa, phảng phất… nỗi dỗi hờn
Họa mi trắng ngạt ngào lan xuống phố
dư âm xưa bỗng tìm về… mở ngỏ
Chứa chất đầy… kỉ niệm của hai ta
Đã bao mùa…
Mùa hoa đã chia xa
Còn vẹn nguyên, mối tình xanh thủa trước
Ta cất giữ, như phép màu để bước
Trên con đường… về hướng bình yên
Và tự ru… trái tim nhỏ ngoan hiền…
Hương hoa bưởi
Em gửi cho anh
Ngọt ngào hương hoa bưởi
Thoang thoảng về
Ghì ký ức mê say
Để nhớ lại
Một thời nông nổi
Con đường làng
Bổi hổi ngón tay đan
Vẫn còn đây
Lời tha thiết nồng nàn
Hương hoa cũ
Cài dấu yêu mười tám
Vầng trăng non
Ai vô tình cất tạm
Vào ngăn tim
Ủ bốn góc chật đầy
Tinh khôi
Hương hoa bưởi ngất ngây
Về nương náu
Lật khơi miền ký ức
Nôn nao
Về hiện thực
Nằm lì
Thôi thúc trái tim ngoan ..?
Con đường chia hai
Nếu con đường .. chót có nỡ chia hai
Ấy là khi.. tình yêu không còn nữa
Và trái tim..
Hanh hao.. đã nhuốm màu loang vữa
Lòng lạnh rồi, không sưởi ấm được nhau
Con đường xưa
Màu hoa thắm muôn màu
Giờ xơ xác ngập ngừng mùa lá đổ
Giọt nắng mờ… hắt ngang qua dãy phố
Gió lạnh ùa về se sắt trái tim côi…
Đường cũ xưa.. giờ còn nhớ hay thôi
Quên hay nhớ, cũng chỉ là dĩ vãng
Kỷ niệm buồn.. mượn thời gian cuốn vào xa vắng
Để chọn cho mình, êm ả lối đi riêng
Và bây giờ.. để nó bình yên
Chuyện tình xưa.. thôi hãy quên bỏ ngỏ
Hãy hạnh phúc, ấm êm với những gì mình có
Chọn con đường .. ngập nắng ở bên ta …!
Bình yên nào
Đêm lạnh nhiều
Ngủ sớm, nhớ đắp chăn
Nhớ khép cửa, ngăn gió lùa em nhé
Không anh bên,chắc là em cũng sẽ
Hơi thở dài.. mang dấu vết cô đơn
Vắng anh rồi… em đừng có dỗi hờn
Chênh chao giấc, chập chờn trong thương nhớ
Như trăng non đầu ghềnh òa nức nở
giận anh rồi.. đầy ải cả bản thân
Sáng lạnh nhiều.. mặc thêm áo đừng quên
Đi ra ngoài nhớ đi giày, mang vớ
Đeo găng tay, chạy xe chầm chậm nhớ
Trời giao mùa, dễ ốm lắm biết không ?
Đừng hờ hững.. mà coi nhẹ gió đông
Không ào ào như gió giông gió bấc
Không thổn thức như gió nam ghen giấc
Nhè nhẹ thôi..
Nhưng lạnh tái tê lòng
Người ta thường nhớ nhau, vào những lúc mùa đông
Cũng như anh đang nhớ em nhiều vậy
Lạnh càng nhiều, càng yêu em lắm đấy
Bình yên nào… anh yêu mãi …
Biết không …!?
Phạm Hải Âu
Nguồn: Tác giả gửi


















