Lê Văn Hiếu
Hóa thân
Không cần đến nhà ngoại cảm
Con biết chỗ ba nằm
Là mô đất ấy
Là gò đất ấy
Đã biến thành ruộng đồng
Thân thể Ba hóa thân thành lúa
Thành cỏ
Thành con Ốc con cá
Thành Bụi đời mênh mông
Có thể nào thành Bướm
Thành Rắn
Bà đã từng ám ảnh
Mẹ đã từng ám ảnh
Ám ảnh mơ hồ không ai biết
Sao cái con trườn bò kia
Biết bay kia
lại là bóng của người
Lớn lên con càng không giải thích
Trong cái âm âm u u
rơi rơi…
Giá như Ba còn sống Ba nhỉ
Còn sống thì đâu có hai nấm cỏ lạc loài
Gã lấy cốt chẳng may giờ đã chết
Oan nghiệt nào nhân đôi
Gã đã nhân lên niềm ray rứt
Nhân lên mộ phần
Nhân lên thảm kịch
Cứ hoài phân vân
Con có cần đến nhà ngoại cảm
Khi biết chỗ Ba nằm
Con thấy cây lúa
Con thấy cánh đồng
Con thấy con cua , con ốc
Đang bò trong ruột con …
Trang sức lạ
Hạt giống đã vùi quên hàng trăm năm
Hôm xưa vươn mình đâm chồi trỗ lá
Kết thành chiếc nậm xinh xinh
Chiếc nậm người bạn núi từng đựng cháo chua
Trưa khát nốc thèm còn liếm mép
Chiếc nậm cô sơn nữ gùi những hoàng hôn
Chiều chiều ngâm mình dưới bến
Chiếc nậm nhỏ nhắn
Ủ men
Rót một thứ tình dẻo keo sóng sánh
Sưởi nồng hơn lửa
Sưởi đến vụn vỡ
Sưởi đến ngộ ra
Chiếc nậm từ hạt giống trăm năm
Là chiếc nậm chữ
Nhà văn uống vào đẻ ra văn
Người ngu ngơ uống vào thành thông thái
Kẻ khom lưng uống vào đi ngay thẳng
Gã ác uống vào thành hiền nhân
Già uống vào hóa thanh xuân
Lời nói luôn ngát hương , thơm tràn trên cõi đất
Người đẹp càng thêm đẹp
Thế giới trong veo như lòng trẻ con
Hạt giống kẹt trong kẽ đá hàng trăm năm , ngàn năm
Đang trở mình trỗ lá
Mai kia loài người thêm trang sức lạ
Mang bên mình chiếc nậm con con …
Lê Văn Hiếu
Nguồn: Tác giả gửi


















