Hoàng Xuân Sơn
Tự hào chui rúc
khuôn mặt đá ù lì
tảng. vần lên núi
trưa trầm trầy. vả. nắng chang
mấy chục năm sông hồ
ruộng nương loạn giống
chừ. biển cá chết
người đẻ người như rạ
chui rúc đâu
lớp vỏ tự hào
trạc manh áo xống rương hòm liểng xiểng
vác. thồ đi qua những điện đài bồ hóng
một chỗ ngồi để thở
quắn rìu
a đục thân mộc bươn theo mùa gặt hoang
củ ấu đồng tình mùi dâm trái rạ
mưa ngộp nước
mồ tập thể chuồi lên không trung
nơi đáo nhiệm triệu hồn quẫn
từ linh kiện hiển hách năm nào
đuổi xua cuộc lánh cư
trùng trùng khôi vĩ
con mắt sau gáy lóng nhóng trục thần
âm dù bỏi xuống
biển chiều kinh kệ mang thai
thây em núi ẵm theo rừng
thơ tôi bất động
ngồi trưng đời
bảng lảng
khi mình trửng giỡn với trứng
rồng đẻ trên mây
người bỗng hiện thân bò sát
nằm dí đất
trái châu bóng lộn cửa nhà quyền
bò tót húc văng mạng
coi chừng bệ thờ
mửa ra sóng
rập ràng tre miễu
nước mín hàng nhập khẩu
lõa lồ biên giới răn đe
gió thổi gió thổi tới
gã khách trú ôm chiếc trụ đồng
ngả ngớn
(đầu tháng 5 – 2016)
Bạch hóa đồng xuân
trắng như mắt
dã. mường khương
tôi nhác thấy bài thơ em. của bạn
choàng rất lạnh một gam màu
nơi chuyện tình riu ríu ngủ
hình như cùng đổ vỡ giấc tôi
đã tràn thấu biên cương trùng cảm
chúng ta còn gân mạch li ti
thở dưới lá
và ẩm ướt thì đêm
nhựa đã không còn sức sống
đóng chai hàng bụi
nhãn bong con dấu ẩn chìm
tôi lần mò về cẩm phố
tơ lụa mèo hoang
chỉ thấy đá mù nhấp nhô
suối cỏ mùn
con mắt đen là đáy hồ thẳm
bờ cát vùi nông một lá phong cầm
gió chở mùa lung leng
em sẽ không còn nghe tiếng leng keng sóng lùa tâm nhạc
rửa sạch và đắp khô
muối dự phần da thêm bỏng rát
lửa cừ đã chín
độ trầm luân
(26 tháng tư 2016)
Hoàng Xuân Sơn
Nguồn: Tác giả gửi


















