Đà-Nẵng, khuất chìm nỗi nhớ

Posted: 27/06/2016 in Huy Uyên, Thơ

Huy Uyên

da_nang

Giọng cười tan, chảy mãi cuối đường
Bông-sao đợi mưa về trước ngõ
Gió chiều thoảng chút đưa hương
Bóng ai xưa còn đứng đó .

Thả chùm hoa-sao chạy dài cùng phố
Hoàng-hậu rực vàng
Em đi qua thời con gái
Mới đó mùa hạ sang .

Đứng đợi những giọt mưa đầu mùa
Rớt dịu êm dây bằng-lăng tím
Mây trời và giấc mơ bay
Hoàng-hôn thả chiều trên hè quán .

Phía bên kia căn nhà, cỏ xanh
Mắt ai dịu dàng chờ đợi
Môi cong và nụ hôn mềm
Hương ngọc-lan hơi thở .

Em dòng nước lững lờ trôi chảy
Tôi buổi chiều và những con đường
Sông trôi, vắng người từ dạo đó
Vĩnh biệt tình theo mấy chuyến đò ngang .

Ký-ức tôi chìm nổi phà Hàn
Em sớm chiều buổi chợ
Chải tóc mây với ngày tháng thanh-xuân
Nhớ hay quên rồi
chiều xưa quán nhỏ .

Liêu xiêu đổ bóng về xóm cũ
Đà-Nẵng vầng trăng soi lung linh
Về con đò mà tôi mãi nhớ
Sông xưa trôi nghiêng êm đềm .

Sáng chiều giấc mơ thơ dại
Con đường xưa trải mênh-mông buồn
Chờ em chiều không kịp tới
Hẻm vắng người kín cơn mưa tuôn .

“Anh có hay chăng em đang trở về”
Sợi tơ trời chừng mong manh quá
Dấu tim người một vết thương tôi
Biển rộng sông dài
Đà-Nẵng khuất chìm nỗi nhớ .

Huy Uyên
2-2016
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.