Vũ Trầm Tư
Tình thôi trả người
Buồn đêm tiếng vạc buông lơi
Hồn trôi dạt chốn xa xôi nghìn trùng
Ngoài kia trăng xế mông lung
Dế ru điệp khúc tơ chùng nửa đêm
Người đi nhớ nụ môi mềm
Chút hương son đỏ kiếm tìm vu vơ
Nỗi buồn giăng kín trang thơ
Nhện giăng bao mối đường tơ muộn màng
Người ta lụa gấm cao sang
Xe hoa ngày ấy rộn ràng bước vui
Tiễn người tôi khóc cho tôi
Tình mơ theo áng mây trôi bềnh bồng
Bây chừ nắng rớt ven sông
Hoa cau nở trắng chạnh lòng nhớ xưa
Tóc dài thả ngọn đong đưa
Thương em mười tám tuổi vừa biết yêu
Tóc dài ai vuốt nữa đâu
Giang sơn một gánh làm dâu xứ người
Còn không môi má hồng tươi
Trăm năm lỗi hẹn tình thôi trả người
Tiễn đưa
Em rồi cũng bỏ bến sông
Luyến lưu chi nữa uổng công đợi chờ
Trầu không lá mượt non tơ
Cau tôi đúng lứa bây giờ héo khô
Cũng đành lạc mối dây tơ
Bước chân ngựa mỏi ngu ngơ lối mòn
Tiễn người mấy dặm đường non
Bóng ai khuất dấu chân son áo hồng
Tiễn đưa lòng lại nhủ lòng
Thôi em hạnh phúc bên chồng cao sang
Một lần đi chén rượu tàn
Bỏ quên manh áo cơ hàn ngày xưa
Tôi về trú dưới hiên mưa
Bến sông hiu hắt gió đùa lạnh vai
Mảnh khăn liệm mối tình cay
Thơ tôi một thuở tiễn ai qua đò
Vũ Trầm Tư
Nguồn: tác giả gửi


















