Nguyễn Hàn Chung
Tôi về Đà Nẵng
Tôi về Đà Nẵng thăm tôi
tìm ngây thơ cũ tìm hồi hộp xưa
Tôi về Đà Nẵng nghe mưa
Nắng như lửa đốt ngày chưa xuống đò
Bạn bè có đứa hay ho
Đứa khô như tép buồn xo hát xàm
Đứa bắt tay ngó lạnh òm
Đứa làm thơ phải diễn tuồng ruồi bu
Tôi về tìm bến Đò Xu
Sân bay Nước Mặn kín phu quán tàu
Bạn văn trợn mắt lắc đầu
Kẻ nhăn, người nín kẻ cau người buồn
Bây giờ Đà Nẵng đẹp hơn
Gái Đà Nẵng có chập chờn đẩy đưa
Mà sao tôi thấy như vừa
Có ai cắt một lát cưa ngang chiều
Tôi về múa máy đôi chiêu
Câu thơ rơi giữa bọt bèo nhiễu nhương
Giá xưa không dám leo tường
Bây giờ chưa bước lên gường đã teo
30/6/2016
Chiều trên Phá Tam Giang
Tặng anh Tô Thùy Yên
Chưa về
thấy miết Tam giang
Khi về
ta thấy buồn khan
phá mình
Con thuyền mất sóng
niệm thinh
Lão chài
từ mất biển hình như câm
Về làm chi nữa
làng đầm
Đạn bom đã dứt
lưu manh lại còn
Về làm chi nữa
các ôn
Quên chi mô được
thành lăng phố mình
Phá động từ
đã thay danh
Em trong cao ốc
đã thành bà cô
Lá rơi vàng liệm
nấm mồ
Người năm xưa
“một chắc”
Tô ngậm ngùi
“Ta về một bóng “
đường côi
Phá Tam giang
đã phá rồi
thơ ơi !
10/9/2016
Nguyễn Hàn Chung
Nguồn: Tác giả gửi


















