Hoàng Thúy
Tự do
sau giấc ngủ vuông
mặt trời vàng giữa ngày sắp hết
cưỡi trên lưng mùi thơm khô
chiếc lá hóa thân thành thủ lĩnh vương quốc Gió
khi em biết nhìn xuyên qua cánh chuồn chuồn
và tưởng tượng thêm về nỗi buồn sẵn có
phong phanh câu hát Bão, ghé ngang mùa hạ
“mà vẫn rất thương…”
mỗi giờ dòng sông uống nhiều sắt
ý nghĩ khát hình thành
đàn cá mắc kẹt dưới tấm thảm gợn sóng như dãy nhà tầng mở mắt truy tìm ranh giới cánh rừng
từ ô trống không cửa, anh quay lưng đi
chẳng bao giờ có phép thuật trái chiều
trái đất O
em tin vào những viên đá dưới chân hơn bất cứ danh lợi nào
ngọn lửa nói tiếng tự do!
Thành phố như một giấc mơ đi
Thành phố nằm nghe đêm hát lời tự tình bên ngực trái
cậu bé có đôi mắt sâu thẳm lang thang mang ngơ ngác vào đời
thành phố bồng bềnh
dòng sông vẫn chảy, đôi cánh thuyền lạc ở phía khơi xa không
người dẫn hướng
những con sóng dập dềnh
cạn
vơi…
thành phố nối những chuyến đi hờ hững
nắng cháy rồi màn đêm tóc bạc
thành phố hát cho đất, cho cây, cho bầu trời cho mỗi đôi chân
duy nhất một bài ca rực khát
đen đúa
những nét cười trần trụi!
thành phố cô đơn
thành phố buồn
thành phố khờ khạo giấu nỗi nhớ không tên
mùa chín đỏ rồi xanh, ước nguyện qua bao lần thay lá
định mệnh xoay vần, vội vàng cuốn theo những tính toan
giữa lưng trời
chẳng có hình hài nào vẹn nguyên
thành phố lên đèn ngả vàng hiu hắt
con đường bình minh xa lạ quá
cậu bé có đôi mắt sâu thẳm lang thang giấu chút bình yên bên
ngực phải
nửa mùa thương bỏ lại
thành phố như một giấc mơ đi.
Hoàng Thúy
Nguồn: Bài do nhà thơ Bùi Hiền chuyển


















