Trần Vấn Lệ
Tùy bút
Ba giờ sáng. Mây tan. Trăng tản.
Vài chòm mây rải rác gió bay
Tôi khuấy một ly cà phê, tôi nấu một ấm trà. Chờ sáng.
Thành phố đêm im lặng đến ghê người!
Trăng hạ huyền theo mây trăng trôi
Tôi nhớ những nơi tôi từng phiêu lãng
Một thời xưa nhiều đêm tôi chờ sáng
Tôi ngủ ban ngày nếu chẳng bận hành quân…
Một thời xưa dài chỉ chín năm
Nay tôi không còn trẻ như hồi hăm mấy tuổi
Nếu là ngựa thì tôi ngừng giong ruỗi
Bởi là người tôi cứ thả hồn bay…
Tôi có hồn mà không giữ được trong tay
Như trời kia có mây mà mây tan, kệ nó…
Và trăng ơi, hỡi vầng trăng kỳ ngộ
Chỉ một đêm Rằm tròn trịa dễ thương!
Tôi sống tới hôm nay không phải tại chán chường
Nhưng tôi buồn, tôi buồn, buồn lắm
Tôi từng ăn cay, tôi từng nuốt đắng
Không một mình tôi, đông đảo bạn bè tôi!
Những năm lán tranh, gió lạnh, qua rồi…
Ai cấm mình có nhiều đêm không ngủ?
Tôi tự hỏi tại sao đời no đủ
Duyên cớ gì mình cứ ngó mây bay?
Điếu thuốc trên môi. Ly cà phê trên tay
Tôi gạt tàn thuốc và uống cà phê một hớp
Tôi nhớ quá thời hàng hàng lớp lớp
Tôi nhớ những rừng sâu, nhớ những lũng ngàn…
Nhớ những sườn đồi hoa quỳ nở vàng
Tôi cũng nhớ cái ngày tôi quỳ ở vũ đình trường Thủ Đức
Tôi nhớ các em ngoan hiền trong lớp học
…và tôi thức nhiều đêm chờ sáng!
Một góc trời thương quá cảnh quê
Tôi hỏi tôi sao mình cứ buồn
Trời dù quang đãng vẫn mù sương
Từng con chữ chạy về chân núi
Mà trái tim chưa một chút mòn…
Tôi hỏi trời sao đã tháng Mười
Hoa quỳ đã nở trong mưa rơi
Ở đây tôi nắng khô con mắt
Hoa mới nở rồi hoa hết tươi…
Tôi hỏi Đơn Dương tôi thế nào
Rụng chưa hỡi lá của cây đào
Tết chưa hỡi những con dê lạc
Đang kiếm bầy trên dãy núi cao?
Tôi nhớ hèn chi tôi muốn khóc
Em tan trường lạnh những ngày xưa
Áo dài không ấm hai đầu gối
Mà áo laine thì đã ướt mưa…
Tôi hỏi tôi sao mình cứ buồn
Chắc ngoài Hà Tĩnh nước đang tuôn
Trời mưa và lũ thêm lần nữa
Và gói mì tôm thay chén cơm?
Tôi biết vì sao tôi thế này
Tại vì em đó, vóc thân gầy
Áo bà ba mặc che mình ngọc
Bươn chải mai chiều tóc gió bay…
Đất nước mình chưa có bữa vui
Chén cơm em lạnh chẳng còn hơi
Mà còn một nửa no sao được
Đời sớt chia là tạm thế thôi!
Tôi hỏi và tôi có đáp gì
Đời vô thường, ngộ! Lắm người mê
Chùa cao mấy trượng mây chìm nổi
Một góc trời thương quá cảnh quê!
Dừng lại chờ xe lửa qua
Bạn có bao giờ không nhỉ
Đứng nhìn đoàn tàu đi qua?
Bạn có nhớ những nhà ga
Những lần bạn tiễn ai đó…
Nhiều khi bạn cũng quá độ
Đi trên chuyến tàu Bắc Nam…
Nhiều khi bạn có lang thang
Trên một thềm ga hiu quạnh?
Bạn ơi, tôi đang đứng tránh
Một đoàn tàu lửa đi qua…
Tôi không đang đứng ở ga
Mà ở đường xe dừng lại…
Những bánh xe sắt lăn chạy
Trên con đường sắt song song…
Những goong chở khách sáng trưng
Cửa sổ nào cũng được mở…
Những goong tàu kín chắc chở
Những gì trong đó, chắc đầy?
Những goong tàu trống thì bày
Những containers kín mít…
Bạn ơi tôi người Phan Thiết
Nhớ quá nhà ga ngày xưa
Nhớ quá có đêm trời mưa
Đứng chờ tàu lên Đà Lạt…
Bây giờ…tất cả mất mát
Trong lòng tôi, cả khói tàu
Bây giờ xe lửa ở đâu
Cũng chạy bằng dầu ma dút…
Xe lửa chạy trên đường sắt
Thời gian chạy trên đường thơ
Tôi đang dừng lại, tôi chờ
Một đoàn tàu đi hun hút…
Lụa Quảng Nam
Em nhớ lụa Quảng Nam
Em bay ra Đà Nẵng
Em đẹp em đẹp lắm
Lụa làm em đẹp thêm…
Phải chi anh bên em
Anh nhìn em ướm lụa
Em bung lụa như múa
Đẹp cả nước Việt Nam!
Anh nhớ quá nong tằm
Nhớ vườn dâu mưa nắng
Ai đôi tay nhỏ nhắn
Hái từng lá dâu xanh…
Nhớ Nguyễn Bính thơ tình
Làm cho người chăn gối:
“Anh đi em gắng đợi
Chăm sóc Mẹ giùm anh!” (*)
Đó là thời chiến tranh
Nay hòa bình đã lập
Mà anh vẫn đi mất
Bốn phương trời nhân gian!
…để em nhớ Quảng Nam
Em bay ra Đà Nẵng
Sài Gòn buổi mai nắng
Má em hồng ra sao?
Chắc đẹp như lụa đào?
Chắc đẹp hơn lụa tím?
Em ôm nhiều kỷ niệm
Về khoe cho anh thương!
Lụa Hà Đông không còn
Lụa Blao cũng mất
Lụa Quảng Nam, lụa thật
Quê Hương còn bao nhiêu?
(*) Thơ Nguyễn Bính:
Anh đi em ở lại nhà
Vườn dâu em hái, mẹ già em thương
Trần Vấn Lệ
Nguồn: Tác giả gửi


















