Hoàng Xuân Sơn
Một
khi bướm bay ra khỏi rào
là khi đêm nghiến trăng sao vãn hồi
một linh thần của lập bôi
một vất vưởng của bồi hồi nâng niu
mình đi thông suốt một chiều
là ghi chưa hết vạn điều huyên thiên
một nỗi buồn đã ra riêng
một niềm vui đọng giữa miền khát khao
một mình mình. với kêu gào
bướm hoa và thuở dâng trào ngực xanh
Hai
khi nằm mội nước dâng lên
búp bông sen thuỷ vang rền đáy chuông
hát kinh
mở then khóa
cùng
bay thoát ra một ngọn dông tư trào
buổi chiều. gióng. hẹn trời cao
mà nghe muôn vạn tơ hào tuổi riêng
mình còn mơ một nét duyên
của người đau khổ muôn niên thuận thành *
hai người giữa một lằn ranh
bài ca muôn thuở khúc quành tự xiêu
12 nov. 2016
*ý thơ Nguyễn Tất Nhiên
Những vệt xám dương tháng mười một
bên trên
leo lên đời thường ngồi chơi
bỗng nghe tụt xuống một vài nấc thang
đời thường. tưởng gần gụi hơn
đừng cắc cớ hỏi: đời buồn hay vui?
tư nghiêm
lớp áo khô rồi nâu non
những người đàn bà sau mặt phẳng
giặt giũ gương trong
nét mi ngắm buồn
chữ đối ngoằn ngoèo trướng liễn
thanh tẩy mực tàu
chuốt bút nhọn
cột nhà di xuống huyệt sâu
quyền ám
những người đàn bà
bịn rịn hương sen
về nghi án kiều
và con sông chẩy
lên ngời
tiếng vang vang ở trong đầu
tiếng mưa hú gió tiếng cầu đục sương
tiếng thoát đi của con đường
ngày chan mộng mị đêm luồn cỏ cây
tiếng hỏi thầm sao ở đây
lời âm thoại của xa bầy hoặc nghi
tiếng va chạm của kinh kỳ
cột răng rắc gãy vết tỳ thiên thâu
lõa
lưu dấu đời mình
lưới văn rách beng
mồ hôi chữ. vã
chạy dọc sống lưng
đan điền huyệt mộ
tình yêu lung loàng
tan hàng náo nhiệt
gãy đoạn
trang sách ố. vệt buồn năm cũ
đời lật qua những chuyến đi già
bước khổn theo cuộc tình lệt bệt
một bữa quay về nhìn mãi không ra
sau một niềm vui thấy mình lận đận
sau một cuộc vui đời ngấm tàn canh
nơi lờ lững có gì treo mãi
một ánh sao rụng giữa trường thành
vây khốn tinh sương hơi thở. im
lắng nghe mùa trôi về phương đục
lơ mơ thần xác nổi chìm
níu đoạn phim bứt lìa xạ khúc
2015
Hoàng Xuân Sơn
Nguồn: Tác giả gửi


















