Trần Phù Thế
gởi Trần Văn Sơn, Trần Vấn Lệ và Trần Yên Hòa
quằn quại đi trong cơn hấp hối
quằn quại đi trong cơn tội lỗi
hởi mặt trời sao không biến dùm ta
bởi trăm năm đâu sót chút nắng tà
quằn quại hỡi cơn sóng ngầm trong da thịt
xót xa nào như nghìn chân rết
bấu chặt vào mê sảng từng cơn
mắt môi nào rướm máu căm hờn
cho tan vỡ ra từng mãnh vụn
linh hồn ta chìm dần vào cơn lún
tuột vào tuột vào bờ bến hư vô
tuột vào một túi rỗng kh6ng bờ
trôi mãi trôi mãi không bao giờ dừng lại
quằn quại mãi khi trái tim phản đối
tĩnh mạch nào tắt nghẽn máu luân lưu
trí óc nào đông cứng những lời thơ
ta khờ dại dại khờ trong mê hoảng
quằn quại đi muộn màng tia nắng ấm
là bóng đêm âu yếm đón ta về
này hồn linh đừng khóc nữa cơn mê
tiếng chim cú đâu gọi hồn lìa xác
để ta đi về nơi cõi khác
là chổ ta về cuộc sống hôm nay
chào bình minh chào nắng ban mai
Trần Phù Thế
(8/22/17, ngày nhật thực toàn phần USA)
Nguồn: Tác giả gửi


















