Hồ Chí Bửu
Giấc mơ phai…
Có phải đêm rồi trong giấc mơ
Người về làm sống lại hồn thơ
Heo may gió thổi mùa đông lạnh
Nhưng với riêng ta quá bất ngờ
Có phải người về trong giấc mơ
Và cười và hát rất vu vơ
Tim ta ấm lại dù đông lạnh
Là nỗi mừng vui chẳng bến bờ
Tỉnh giấc – một mình ta với ta
Dường như còn đọng lại mùi hoa
Mùi hoa ngây ngất và say đắm
Không phải – mùi hoa nở hiên nhà…
Quỳnh hoa (2)
Lòng cũng lạnh lùng như gió đông
Ai về – ai tiễn nữa mà mong
Đời ta như sóng trường giang ấy
Cũng vỡ tan rồi theo hư không
Và đã bao lần ta bảo ta
Thôi đừng thương tiếc một loài hoa
Quỳnh hoa chỉ nở trong đêm vắng
Nhưng sáng hôm sau sẽ nhạt nhòa
Là thế – dòng đời trôi cứ trôi
Thôi đừng thương tiếc cánh hoa rơi
Ngoài hiên gió rít – mùa đông đến
Thôi cố mà quên giấc mộng đời…
Sau bức màn nhung
Ngày thì ngắn nhưng đêm dài vô tận
Ta một mình trằn trọc ngóng bình minh
Tuần hạnh phúc mà ba tuần hờn giận
Buồn hay vui ta tự hỏi lấy mình
Khi cuộc chiến đã đến hồi đỉnh điểm
Ta làm thinh và tự xét lấy mình
Trong may rủi ta nhận về thanh kiếm
Mài bén xong ta lại tự đâm mình
Bởi thế gian là muôn hình vạn trạng
Có khi vui mà nước mắt ròng ròng
Đừng tưởng khóc rồi lắc đầu ngao ngán
Tất cả rồi cũng về với hư không
Ta vẫn thế – quạnh hiu đời nghệ sĩ
Màn kéo xong ta về với chính mình
Trong thiên hạ ai là người tri kỷ ?
Tuồng vãn rồi sao còn cuộc viễn chinh ?..
Hồ Chí Bửu
09.12.2019
Nguồn: Tác giả gửi