Luân Hoán
Làm thơ tục tục hoang hoang
phạm đạo đức của người phàm đương nhiên
nhưng tôi thuộc loại “thần tiên”
bạn đừng để ý khỏi phiền bận tâm
cái tà kết bạn cái dâm
không dâm thiếu một cái cần thành nhân
tạm xem như một sợi gân
chuyển đường máu chạy khắp thân thể đời
*
sáu tám tôi nghịch lâu rồi
từ hồi mới tập vẽ vời vòng vo:
“anh ngu như thể con bò
lên yên xe đạp lò cò theo em
đường dài nắng trải lênh đênh
thương con bóng vỡ hoài trên mặt đường…” (0)
dần dần phai nhạt từ chương
mon men chữ ngã chiếu giường yêu thương:
“mơ em nằm ngủ ở truồng
hai bàn chân nhốt phấn hương mượt mà
còn tôi, ngồi ngắm cuống hoa
chờ trăng mọc trải thơ ra gối đầu…” (1)
huê tình tà ma lắm câu
ít nhiều nhờ vã cõi mầu nhiệm em:
“… tóc tơ đã ướt chềm nhềm
hai bàn tay bụm cái thềm tinh hoa
em lên sáu, bảy, thôi mà
sao hai con mắt tôi đà xống xang?… ” (1)
chữ nghĩa tôi chẳng mạ vàng
chỉ bọc đất sét tàng tàng ba nhe
đủ nuôi hồn mộng xanh lè
cõng theo thương nhớ nằm đè thỏi gân:
“em nằm phơi rốn với chân
chiều đờ đẫn trải một sân nắng vàng
đúng vừa lúc tôi về ngang
hai con mắt níu hai bàn chân đi
đố em tôi đã nghĩ gì
hình như trục trặc cái chi trong lòng
nắng trời, ai bẻ cong cong
cái tâm bằng phẳng là không phải người” (1)
ngụy biện tôi chỉ tới lui
không cốt chạy tội tìm vui thanh bần:
“… thốt nhiên, em đổi thế nằm
chân sen duỗi mở cõi trầm nghiêng mây
mặt trời lơ láo thơ ngây
tim tôi dị ứng chân tay mơ hồ
linh thiêng như lúc làm thơ
tôi ngồi lặng giữa bài thơ vô cùng” (1)
thú thật mấy ai ung dung
ngộ em e lệ cởi quấn áo đâu
thơ không đủ cao đủ sâu
tôi chỉ có chút tình hầu tình lang:
“đồi cao cỏ tiả gọn gàng
con chim mở mắt làng quàng muốn bay
đầu trần trụi, đứng, loay hoay
mùi hương phấn cỏ ứa đầy môi hoa
nguyện đong đưa ánh nhạt nhòa
rừng trầm bổng nổi điệu ca huê tình…” (1)
khó ai hiểu được lòng mình
cả em cho dẫn mạch tình vào tim
trời giao nuôi dưỡng con chim
phải tròn trách nhiệm tự nhiên dài dài:
“dắt em vào bụi hoa lài
bẻ lá lót ổ nằm dài làm thơ
ngó lên gặp sợi nắng tơ
vạch thơm kẽ lá ngu ngơ ngắm tình
vài nhành mây lấp ló nhìn
hai nhánh chân trải ấm mình cỏ thơm
tay theo ngọn bút lên dòng
thơ tỉa từng hạt vào lòng nguyệt thi
nghe trong khoảnh khắc xuân thì
ghé vai vạn vật chuyển đi ngàn trùng
lót tình dưới cánh tay xuân
cho nhan sắc thấm thơm lừng muôn năm
cảm ơn em ủ chỗ nằm
ổ thơ như vạt trăng rằm nõn hương” (2)
tôi một đời giàu tầm thường
nhờ em chợt vụt đường đường đại gia
chẳng những giàu những đào hoa
còn giàu trong cõi thi ca mê tình
trai trên gái dưới hiển linh
ngang vai với cả âm binh tiên bồng
dù chẳng mấy ai phải lòng
câu thơ nhớp nhúa bềnh bồng như mây:
“… gió rình trong nách lá cây
hồ đồ rơi trúng mình dây em mềm
hoảng hồn, gió vải hương lên
thanh xuân cỏ biếc hai bên tôi nằm
mon men tôi ướm tay thăm
vô tình vướng phải cái dằm nhớ nhung”
lục bát tôi chẳng lạ lùng
thủ cưụ hình thức cầm chừng ca dao
ý tưởng quanh quẩn tào lao
hình này ảnh nọ nghĩ sao cũng tròn
không thiếu mô tả cái…hồn
cõi tinh tế nhất để chôn anh hùng
nếu bắt buộc luận chung chung
lục bát sâu đủ sánh vùng lưng em
nơi đã nhiều lần rờ xem
không tìm thấy đáy chỉ êm êm nồng
Mời Em Lên Ngựa bông lông:
“… yêu hoài chẳng thấy mất phân vốn nào
trái tim có lớn là bao
bao nhiêu người đẹp nhốt vô cũng vừa” (3)
hiền lành đến độ khó ưa
cùn mòn đến độ ngàn xưa đã từng:
“em là một loại vi trùng
đục khoét tim óc vô cùng hiểm nguy
ác từ vóc dáng em đi
độc từ đôi măt kiêu kỳ lẳng lơ
trị em, chỉ tạm có thơ
sắc thành thương nhớ vu vơ uống chừng” (3)
rồi Thanh Thi cũng ung dung
hiền lành đến độ mông lung vô thường:
“… nhớ em nằm úp xuống giường
ngọ ngoạy tay kiểm xương sườn đủ không
nhớ em giận mình cành hông
xưa trồng cây dở chẳng bông trái nào
nhớ em cầm cái bừa-cào
xới lòng ươm lại nụ ca dao tình
nhớ em ngồi cười một mình
ơ kìa, nước mắt thình lình rớt ngang” (4)
lúc thả lỏng lòng lang thang
“Em Từ Lục Bát.., (nhẹ nhàng) bước ra”
lục bát tôi đã là hoa
mùi hương lãng mạn đủ xoa dịu buồn
em riêng tôi trong nhiều chương
dậy thì con nít tập thương nhân tình
nông thôn thành thị lung linh
thôn nữ chợ búa nữ sinh thợ thầy
Hời, Chàm, Ba Na, Mông, Tày…
thánh nữ, tôi trót mó tay trang hoàng
có dịu dàng có dã man
khó để trích dẫn tràn lan nơi này
ngắt ra vài ngọn gió bay
tôi sung sướng sống những ngày vẽ hoa:
“kể từ ngày biết nhảy dây
cả hai núm vú cau dày mãi ra
sau cổ, mái tóc đuôi gà
lắc lư chân sáo hái hoa vịn cành…” (5)
không sót chùm kết hương canh
mới nức con mắt đã bành trướng hoang:
“… mất rồi cái răng cuốc bàn
mất rồi cái háy sỗ sàng hôm xưa
không còn những bữa tắm mưa
lỏng lẻo tay bụm cái thừa bỏ không…” (5)
lớp lang mấy cũng lòng vòng
bởi em vốn nhốt lửa hồng, thiện tai!:
“cặp chân có vẽ hơi dài
vạt lưng vừa đủ chép vài câu thơ
bờ vai tròn lẳn phất phơ
‘tiểu-yêu’ nối với cơ đồ liền nhau
tuy không ‘bẻ gãy sừng trâu’
nhưng em nhấc nổi mày râu nhẹ nhàng
lòng em như ngói đình làng
đỏ au, lộng lẫy, nghiêm trang, trữ tình” (5)
dài nhằng nhằng chẳng linh tinh
bởi toàn đồng nhất sợi tình bông lông:
“áo pull cổ hở phật phồng
phơi đường biên giới hai vồng cầu non
trắng phau phau bụm bông gòn
rung rinh gốc ngọn gió bồn chồn bay
vòng vai trải xuống nhánh tay
mùi hương vạt tóc highlight hoe vàng
em đi nghiêm chỉnh đàng hoàng
nhưng qua mỗi bước tan hoang ổ gà
van em đừng bước chân xa
tà váy chạm gối làm hoa mắt người” (5)
nhúm lòng ngày nọ của tôi
khoe, mấy người đọc, nhưng tôi khó từ:
“đốt trầm cúi trước án thư
thoảng mùi hoa sứ vọng từ xa xăm
em là Chàm hay là chăm?
là Hời hay đúng Chămpa, Chiêm Thành?
là gì cũng đẹp như tranh
cô đọng như tượng đá xanh muôn đời
vẩn vơ đến chỗ em ngồi
sờ tay lên đá chạm hơi thở buồn
thấy ra thần nữ, thánh nương
và cả dân dã bình thường khiêm cung
hầu hết có mẫu số chung
vai đầy ngực nở eo lưng mượt mà
là thần dân của Shiva
em thờ hình tượng Linga đàng hoàng
Yoni cũng giữ nghiêm trang
chân chân hạnh phúc trần gian vững bền”… (5)
sống đời tôi chỉ có em
ngày ngày ca ngợi đêm đêm rập rình
khó tránh “Ba Hoa Huê Tình”
mấy trăm trang chữ chỉ trình diện tôi
sau trích đoạn này nghỉ ngơi
không phải tôi mệt mà người đọc thơ
khó lòng theo tôi dật dờ
dù em rộng lượng cho vào trái tim
“nhiều khi cũng muốn phỉnh em
tâm không cho phép lem nhem lừa người
yêu em khởi tự yêu tôi
làm sao hại được hai người có tâm
đàn ông phải đủ hoang dâm
tôi không khác được tinh thần nam nhi
đương nhiên tuân thủ duy trì
Khổng Mạnh đạo đức phương phi vững vàng
háo sắc nghe rất tà gian
mê gái, cảm tưởng nhẹ nhàng hơn ra
quí hồng nhan, kính đàn bà
đều là cốt cách đậm đà hào hoa” (6)
trời thơm lừng ánh nắng đào
ngồi trong cửa kính đọc thơ đặt vè
tôi chơi trò lắm người chê
còn em, chắc chỉ chọc quê rồi cười
nếu được vậy đã đủ vui
tôi chơi lục bát kiểu người cổ xưa
như làm tình phải cù cưa
phân thây lục bát khác xưa được gì
tôi già những lúc cần đi
với em luôn biết tùy nghi thức thời
em là thơ em là người
đều linh hiển nếu có tôi dính vào
nói dốc ư? chẳng bao giờ
theo gót lục bát tôi vào thăm tôi
hãnh diện được làm đúng người
hấp thụ đầy đủ buồn vui đời thường
Luân Hoán
Ghi chú: chữ nghiêng hoặc trong hai ngoặc kép “…” là thơ cũ, trích dẫn từ một số ít thi phẩm đã xuất bản:
(0) Về Trời
(1) Cỏ Hoa Gối Đầu
(2) Sông Núi Cùng Người Thơm Ngát Thơ.
(3) Mời Em Lên Ngựa
(4) Thanh Thi
(5) Em Từ Lục Bát Bước Ra
(6) Ba Hoa Huê Tình
Nguồn: Tác giả gửi