Từ một áng mây ngừng trôi | Viết cho Chín Thuận | Nói với đứa em út

Posted: 12/06/2020 in Phạm Hồng Ân, Thơ

Phạm Hồng Ân

Từ một áng mây ngừng trôi

tôi đi khi áng mây gần
tôi về khi áng mây vần vũ xa
rét em đong giọt lệ nhòa
trên ô kính cửa căn nhà tầng cao
từ trong khoảng lặng không màu
tôi chân dung ố đen sâu thẳm trời
áng mây gần cũng ngừng trôi
áng mây xa vẫn một đời vẫn xa
phố em chẳng bóng người qua
lối quanh co chỉ la đà thơ tôi
tôi đi mây có ngậm ngùi
tôi về mây có bồi hồi nhớ thương?

(24/05/2020)

 

Viết cho Chín Thuận

bạn nhắc tôi một thời đen tối
lúc về gặp bạn ở Phú Ninh
ngày đó dân làng sao quá tội
nước mắt chan khoai đón thái bình.

tôi về còn cấm chợ ngăn sông
chẳng nghề chi, nên chạy lòng vòng
cầm trên tay vài trăm vé số
rớt mồ hôi mới kiếm vài đồng.

dân Phú Ninh có đất có đồng
vậy mà vẫn phải đi làm công
ăn độn thay cơm bằng củ chuối
no lòng với khẩu hiệu thi công.

vậy mà tôi vẫn cứ làm thơ
vậy mà tôi vẫn cứ ước mơ
vậy mà trời vẫn cho gặp bạn
đem văn chương vào chốn giang hồ.

tôi và bạn biết bao kỷ niệm
khắc vào lòng nào dễ lãng quên
khi thất chí, cùng mời ly rượu
nhắc cho nhau hào khí thanh niên.

bây giờ tôi vẫn cứ làm thơ
dù thơ càng ngày càng cạn khô
nhưng vẫn hình dung trong ngôn ngữ
tình tôi và bạn vẫn là thơ.

(23/05/2020)

 

Nói với đứa em út

nằm đây nghe tiếng thở sâu
con ve vừa lột xác sầu trên cây
tau vừa thoát cảnh tù đày
con chim mọc cánh đã bay khỏi rừng
mây chiều lơ lửng trong bưng
tiếc thương từng sợi nắng hừng trên sông
mày như ngọn lúa ngoài đồng
úa khô bởi nước bỏ dòng ra khơi
bờ nào cũng vẫn có đôi
song song nên mãi mồ côi một mình
mày không phải phận tù binh
nhưng là một kẻ nặng tình quê hương
con ve nợ cánh phượng hồng
đành ôm mùa hạ trút lòng thở than
thương mày phần số cơ hàn
thương tau một kiếp tha nhân tội tình.

(22/05/2020)

Phạm Hồng Ân
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.