Bậu Chắc Cà Đao | Róc rách Phan Thiết | Minh họa

Posted: 23/12/2020 in Phạm Hồng Ân, Thơ

Phạm Hồng Ân

Bậu Chắc Cà Đao

qua không ngờ xứ Chắc Cà Đao
có đôi mắt lấp lánh như sao
bữa lỡ chân ngồi trong quán cóc
bậu liếc ngang qua đã xốn xao.

muốn ngồi lì nói chuyện tào lao
chỉ ngó bậu đi qua đi lại
ôi cái dáng y như con gái
chưa tới ngày bẻ gãy sừng trâu.

ngộ nhất là chân mày lá liễu
cong cong như cái lưỡi câu rê
con cá lóc theo mồi mệt xỉu
qua lụy tình nên đẫn đờ mê.

Chắc Cà Đao đồng không mông quạnh
nắng đổ lửa lên má bậu hồng
qua thổi thơ thêm tay thêm cánh
đẩy mái chèo cho bậu qua sông.

môi gái quê không cần tô son
vẫn au au đỏ khóe miệng tròn
đỏ như mực qua thường tô vẽ
một trái tim dành tặng người thương.

bậu qua ruộng lúa trổ đòng đòng
bậu chèo ghe tôm cá về sông
bậu như gió gom thơ qua viết
thả lên trời bay khắp hư không.

rồi có ngày về Mặc Cần Dưng
chân muốn bước, lòng lại ngập ngừng
cái quán cóc vắng người khách lạ
bậu có buồn hay bậu dửng dưng ?

qua qua sông buổi sớm sương sa
bậu thăm qua qua đã đi xa
qua hứa bậu đợi qua qua tới
ngày qua qua bậu lên xe hoa.

(30/11/2020)

 

Róc rách Phan Thiết

tạc anh một bức tượng ngồi
trong sinh khí biển một thời có nhau
tạc đây từng góc phố bầu
nghiêng nghiêng những cánh bồ câu về nằm
cát vàng tạc dấu chân trầm
năm xưa có lúc dẫm thầm đời anh
chiều vàng tạc mảnh nắng hanh
hắt hiu trên vạt tóc tràn ngập vai
mênh mông tạc lượn sóng dài
ngàn năm trầm bổng theo ngày tháng trôi
tạc đi bức tượng để đời
chia nhau bên đất bên trời nhớ nhau.

(18/08/2020)

 

Minh họa

tôi cầm cọ
phết buổi chiều lên trán em
vết sơn vụng về
để lại đó dấu ấn
của những nụ hôn vụng dại
thời chưa về hưu.

phết màu lúa
trên ngực em
màu vàng mét của một thửa ruộng
bạc màu
của một thời đói khát
của bộ ngực tong teo
không còn giọt sữa nào
cho con bú.

phết dòng sông
lên tay em
chỉ có dòng sông
mới hiểu được tiếng chèo khua sóng
tiếng của đêm than
tiếng của ngày thở
tiếng của đôi tay gầy guộc
bươn chải
kiếm sống theo thủy triều
để nuôi chồng
đang lâm nguy
trong trại tù thời cuộc.

phết ca dao
xuống môi em
cho đêm trăng huyền diệu
ngọt ngào từng câu hò
cho tôi có cớ trở về
nằm uống ca dao
từ lòng em
như thời còn con gái.

tôi cầm cọ
muốn minh họa
những điều quen thuộc
cứ mãi xảy ra
giữa thế gian này.

(04/12/2020)

Phạm Hồng Ân
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.