Lê Lô
Lời dẫn: Bài viết này dành cho những người Việt Nam có dịp đi ra nước ngoài. Tôi kể lại một trong muôn vàn chuyện thật ở Việt Nam mà do sống lâu năm trong nước, bạn không nhìn ra. Nó giống như khi sống hoài với một cái gì, dù xấu hay tốt, thì mình quen, lì rồi chai..
Nó giống như bà con mình ở đồng bằng sông Cửu Long quen ‘sống chung với lũ’, không nghĩ đến nguyên nhân, và cách khắc phục.
Nó giống như đồng bào mình ở Huế, bây giờ quen nói ‘chừ nước sông Hương đục ngầu en nợ’, chứ không nghĩ đến nguyên nhân làm nước sông Hương thôi trong.
Nó giống như những người ngày ngày đi qua Văn Thánh Huế, nơi có bia tiến sĩ, đã quen cảnh cửa đóng then gài và hoang tàn rêu xanh mọc, ít khi ngùi ngùi phế tích.
Nó giống như bạn nhìn không ra, vì không biết, cách Văn Thánh nửa cây số là chùa Linh Mụ, nơi mà có dịp đến Huế ai cũng đi. Nhưng không biết đi sâu ra sau tháp bảy tầng, tận phía sau, đi qua một nghĩa trang, là chùa Phước Duyên, nơi đó Thượng tọa Thích Thái Hòa không được bước ra khỏi khuôn viên chùa bé nhỏ.
Nó giống như Huế cuối năm lúc nào cũng mưa, bạn đã quen rồi.




















