Nguyễn Hữu Khánh

Nàng nghe, cảm nhận được sự trở mình của đêm. Tàn thu đã lâu và mùa đông đến thật chậm chạp. Không như cái bắt đầu của hai mùa đông đã qua khi gia đình nàng đặt chân đến xứ sở này. Năm nay thu trôi chậm, hấp hối trong sự nuối tiếc của gió và những rừng cây đã không còn một chiếc lá.
Ba năm bình yên, vất vả với cuộc sống mới đã chiếm hết những suy nghĩ thường tình của nàng. Trước đó cũng chính những tai ương bất hạnh của đất nước xinh đẹp mà nàng sống đã hất bỏ và xua đuổi nàng rời xa cũng đã chiếm hết những suy nghĩ mà nàng cho là thường tình nhất. Thật sự phải đợi đến hôm nay, lần đầu tiên nàng cố tình nghĩ ngơi, không phải vì lý do sức khỏe mệt mỏi, bệnh cảm như bao lần trước, mà thật ra chính cái tan nát không toàn vẹn về một điều đã chi phối toàng bộ sức lưc. Rã rời đôi chân tay. Sự chán nản cho Salmai biết rằng, việc đi làm gắng gượng sẽ đánh gục nàng tại hãng. Nàng sợ rằng đễ điều đó không được xảy ra, nàng phải làm một việc nàng không dám, là có một động thái để xoa dịu điều lãnh đạm đã thật sự quyết liệt trên gương mặt như tượng của người đàn ông đó. Cả hai điều sợ hãi xảy ra mâu thuẫn cuối cùng đã đánh gục sức khỏe nàng. Hơn ai hết Salmai biết rằng nếu không cần chút tỉnh táo để nhìn rõ trò chơi đang đi đến lúc cần phải dừng lại, nàng sẽ là người thua nặng nề nhất. Như những đứa con gái mới lớn, những người phụ nữ đang thời xuân sắc. Họ có thể thua thiệt thuần túy theo định luật của tình yêu. Còn nàng là một sự riêng biệt. Một tai họa không phải mơ hồ. Một hố thẵm chôn vùi không chỉ riêng nàng, thậm chí sẽ kéo theo luôn người đàn ông đó. Người đã làm cho nàng sống lại nỗi xuân thì khi nàng mới mười sáu tuổi. Nàng không thể mang tâm trạng may rủi như một kẻ khi bước vào Casino. Bởi trò chơi này khác. Con trai nàng đã hai mươi mốt tuổi mặc dù nàng đã thừơng không dấu vẻ rạng rỡ khi người ta ngạc nhiên với số tuổi ba mươi bảy của nàng.
(more…)