Trang Luân
(Trước hết, tôi xin gửi đến bác sĩ Nguyễn duy Cung lời cảm ơn chân thành và sâu xa nhất, về những tình cảm đặc biệt mà bác sĩ đã dành riêng cho tôi qua tập hồi ký này.)
Thú thật, tôi không dấu được sự cảm động! Cảm động! Kể từ khi bác sĩ Cổn trao cho tôi cuốn hồi ký “Đời y sĩ trong cuộc chiến tương tàn” của bác sĩ Nguyễn duy Cung, cùng dòng chữ thật trang trọng, mà tác giả đã đề tặng cho tôi ở trong đó. Tôi ngạc nhiên, quay sang hỏi: “Tác giả là ai vậy, hở anh! Anh nhỏ nhẹ, chậm rãi: “Chắc anh quên rồi thì phải! Anh cố nhớ lại đi! Cách đây vào khoảng gần hai tháng, tại hội trường của nhật báo Viễn Đông. Hôm đó, nhóm anh em chúng tôi, có tổ chức buổi ra mắt, để giới thiệu về tác phẩm “Chiến Tranh Đông Dương lần thứ 3” của nhà văn Hoàng Dung. Trong khi chờ đợi, tôi có nói với anh, về vị đàn anh trong giới Quân Y của chúng tôi. Ông là biểu tượng cho mẫu người hiền lành, khả kính. Một bác sĩ đầy nhiệt huyết. Một thầy thuốc tiêu biểu cho đức tính quên mình, cứu người. Vị bác sĩ mà lúc nào cũng đặt mình vào khuôn khổ của bốn chữ bổn phận và trách nhiệm. Đối với ông, nhiệm vụ là trên hết! Vì thế, ông không hổ thẹn với câu châm ngôn “lương y như từ mẫu. ” Vị đàn anh mà tôi vừa đề cập đến, không ai khác hơn, chính là tác giả của tập hồi ký này.
(more…)





















