Wolfgang Borchert
Lưu Thủy Hương dịch từ nguyên tác Die Kegelbahn
*
Chúng tôi là kẻ chơi bóng gỗ.
Chúng tôi chính là những quả bóng.
Nhưng đồng thời cũng là những con ky,
gục đổ cuối đường.
Và đường băng với tiếng vang ầm ĩ,
là trái tim của chúng tôi.
*
Hai gã đàn ông đào xuống đất một cái hố. Nó rộng rãi và tương đối ấm cúng. Như một cái huyệt. Nơi người ta cố thủ.
Trước mặt họ là khẩu súng. Một kẻ đã phát minh ra nó, để người ta có thể dùng nó bắn vào con người. Thường người ta chẳng quen biết gì những con người đấy. Người ta còn không hiểu ngôn ngữ của họ. Và họ cũng chẳng làm hại một ai. Nhưng mà người ta phải cầm súng bắn vào những con người đấy. Chuyện này đã có kẻ ra lệnh. Và để người ta có thể bắn chết bọn đấy cho thật nhiều vào, có kẻ đã phát minh ra một thứ súng máy bắn hơn sáu mươi phát trong một phút. Vì lẽ ấy anh ta từng được tưởng thưởng.
(more…)




















