Hồ Chí Bửu

Khúc sông nào – Tranh Đinh Cường
Dòng sông định mệnh…
Em mãi trôi trên dòng sông chảy xiết
Ta giang hồ, quán vắng lạnh chiều hôm
Em yêu dấu, phương trời xa biền biệt
Ta phương nầy nhớ mãi một nụ hôn ?!
Cứ trăn trở để thấy mình thương nhớ
Em lưu vong còn ta mãi ghen hờn
Khi xa lắc nhớ ai từng hơi thở
Rồi ngậm ngùi trong nỗi nhớ cô đơn
Ta cũng biết em thèm vòng tay ấm
Một bờ vai, một cái siết nhẹ nhàng
Ta rất biết em với tình sâu đậm
Dâng tặng ta dù tình đến muộn màng
Thì cứ thế, mộng mơ và chờ đợi
Dẫu mai nầy còn lại những phôi pha
Ta vẫn biết tình ta xa vời vợi
Em bây giờ – vẫn là của người ta..?!
Tự hỏi…
Em có bao giờ tự hỏi mình chưa ?
Sẽ quên hết những gì trong kỷ niệm
Sẽ quên mất những gì từng xao xuyến
Của một thời hai đứa đã yêu nhau
Không phải tình đầu nên tình kế qua mau
Tự lừa dối để lòng đau mãi mãi
Em đã qua cả cái thời con gái
Cũng xé lòng khi đò đã sang ngang
Chuyện tình buồn đời nay đã sang trang
Sao hạnh phúc tự mình không nắm bắt
Em tự hứa – nhưng mà em có chắc ?
Quên được thời mộng mị ở bên nhau ?
Em về đây – từ trên một đỉnh cao
Quậy tan tác những hành tinh bé nhỏ
Rồi em đi – nhìn sau lưng em đó
Có một người gục ngã gót em qua
Có một người, nhưng không phải là ta
Là ai đó, hình như thê thảm lắm !
Đã trợt ngã trên tình yêu tuyệt vọng
Cũng dỗ dành thôi hãy gắng đứng lên
Cũng trấn an thôi hãy cố mà quên
Người con gái có cái tên Mai Thị
Tĩnh mộng đi hỡi anh chàng thysỹ
Hãy nhìn mình đang đứng ở nơi đâu ?
Đã biết rồi câu biển hoá nương dâu
Sao nông nỗi đễ mình thành ngu muội
Không phải đâu- em không hề gian dối
Chỉ cợt đùa một chút để cho vui ?!
Ở phương xa giờ em đang mỉm miệng cười,
Hay hối hận vì đã gieo tang tóc ?
Hoặc ngạo nghễ hay là em đang khóc ?
Một cuộc tình tuyệt đẹp bỏ sau lưng ?
Thọ tiễn
Ta hứa mỗi ngày làm cho em một bài thơ
Sẽ dài, ngắn tùy theo độ nhớ
Nhưng bây giờ ta thấy mình hé lộ
Một ngây thơ, nhàm chán, trẻ con
Nàng đâu yêu ta như ta đã yêu nàng
Ta cứ thế, cả đời trên chiến mã
Chiến đấu, đổ máu và làm tim mình tan rả
Trên trận chiến nào rồi ta cũng rơi gươm
Cứ ngu ngơ để rồi phải giận hờn
Cứ cho hết để thấy mình cạn túi
Ta cả đời mãi rút gươm dong ruỗi
Để cuối cùng chỉ nhận mỗi mũi tên…
Tù nhân
Em, chính em làm nên cuộc chiến
Em châm ngói phát pháo chiến tranh
Em làm cho hai nước tan tành
Tên lính thú đầu hàng vô điều kiện
Chẳng cần quân, em xuất đầu lộ diện
Tả đột hữu xung, liên tiếp xuất chiêu
Dù nhỏ con nhưng công lực hơi nhiều
Biết bí kiếp nên ra đòn chí tử
Ta cao thủ nhưng cũng còn do dự
Trước một người quyết tử giống như em
Trước một người võ không phải loại lem nhem
Và liều mạng nên ta thua là cái chắc
Lúc giao tranh em thường vênh cao mặt
Tự cho mình luôn chiếm thế thượng phong
Đâu biết rằng ta có kiếm Đồ Long
Đâm một phát làm đối phương oằn oại
Nhưng sau cùng ta vẫn là tên chiến bại
Bởi vì em luyện được Cửu Âm Chân Kinh
Bế huyệt vận công chuyển ngược đồ hình
Ta xếp giáp làm tù nhân cho an toàn tánh mạng
Giờ nhớ lại vẫn còn ..thấy ngán.?!
Hồ Chí Bửu
Nguồn: Tác giả gửi

















