Vọng cổ buồn | Tiếng thời gian | Góc bình yên

Posted: 10/01/2012 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng

Trần Ngọc Hưởng

Vọng cổ buồn

Buổi vượt trùng dương ngàn sóng dữ
Bủa giăng đủ biết khó quay về
Xứ người ấm lạnh bao nhiêu nỗi
Một nỗi tràn dâng, nỗi nhớ quê

Chút thân viễn xứ ngàn đêm lạ
Xao xuyến khôn tan một khúc đàn
Phím lõm ghi ta thao thức mãi
Hoài gì như dạ cổ hoài lang

Ngũ cung lan toả hồn sông nước
Hò xự xang xê cống… sáu dây
Những ngỡ ra đi là bỏ hết
Tình quê nào nghĩ vẫn vơi đầy

Ba mươi hai nhịp song loan chắc
Một tứ thơ gầy gỏ nát tim
Khúc Sáu Lầu xưa vang vọng lại
Tình quê bất chợt cháy bùng lên …

Lục bình tím cả vào câu hát
Gánh nước đêm trăng tịch mịch buồn
Giọng Út Trà Ôn ca não nuột
Tình quê đánh thức kẻ ly hương …

Khắc khoải đêm say đêm bạc tóc
Một mình một bóng một hồn mê
Nghe bài vọng cổ xa lăng lắc
Chưa dứt sáu câu đã muốn về

 

Tiếng thời gian

Ta tìm về ngắm trăng niên thiếu
Vành vạnh một khuôn rải ánh vàng
Chao chát sông Tiền văng vẳng sóng
Bất ngờ đánh thức tiếng thời gian

Đôi bờ bên lở bên bồi đắp
Ký ức chưa mờ dấu biển dâu
Mưa nắng dãi dầm bao sự thế
Lòng ta chai sạn đã bao lâu?

Không thân đất trích sao mòn mỏi
Hát giữa cơn say Biệt xứ hành
Lăn lóc phố người từ mấy thuở
Dõi tìm may gặp mắt trăng xanh

Lững thững như người đi hóng gió
Một mình to nhỏ với hư không
Một mình thức với đêm hào phóng
Chợt nhớ bâng quơ khói đốt đồng

Chợt nhớ bâng quơ mùa tuổi dại
Cánh chuồn chuồn ớt thảnh thơi bay
Còn đây chỉ nửa chiều dâng xuống
Biết kiếm đâu ra nửa sớm mai!

Sớm mai của một thời rơm rạ
Tre trúc hồn nhiên rất đỗi gần
Rất đỗi bình yên và rất đỗi…
Miền trăng niên thiếu quá thanh tân

 

Góc bình yên

Trắng Trắng đêm mưa bụi nhạt nhoà
Ta ngồi đối ẩm cùng ta… một mình!
Hình sương bóng khói mong manh
Đưa nhau vào cõi lặng thinh u buồn

Tay nâng chén lẻ chạm tường
Tha phương ký ức cố hương nhen lời
Sinh ta chốn ấy đây rồi
Đường làng, ngõ xóm, … đất trời hoang sơ

Con đường giữa thực và mơ
Khói rơm tàu chuối câu thơ bồng bềnh
Cỏ mềm giữa nhớ và quên
Nổi chìm cơm áo oan khiên ngậm ngùi

Ta đi giữa lở và bồi
Giựt mình ngoảnh lại nửa đời dại khôn
Tiếng bìm bịp đỏ chiều hôm
Còn vương vấn sợi khói rơm thiếu thời

Quê nhà trăng sáng nghiêng soi
Ta thêm thấu hiểu niềm vui nỗi buồn
Bước nào bước dại bước khôn
Bước quay quắt với áo cơm gập ghềnh

Bao lần chân vấp bon chen
Phố người mưa ướt trời đêm tư bề
May mà còn có bóng quê
Mở cho ta một góc về bình yên

Trần Ngọc Hưởng
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.