Huỳnh Minh Lệ
Gió Tết
Em đâu biết hồn anh như bóng núi,
Lúc quá buồn ngộp thở dưới thung sâu.
Những hệ lụy của một thời gió bụi,
Cứ theo hoài suốt kiếp chẳng tha đâu !
Em đâu biết hồn anh như sóng thẳm,
Vỗ muôn đời với tiếng vọng bi thương.
Em chợt đến với đá ghềnh lạ lẫm,
Anh vỗ hoài vỗ mãi vẫn vô phương !
Em đâu biết hồn anh như gió Tết,
Cứ mùa này hoang hoải suốt mênh mông.
Một sợi khói cũng làm anh cay mắt,
Một đám mây cũng vời vợi trong lòng.
04.01.2010
Trăm năm này
Trăm năm này, tôi đã nợ người,
Trưa môi-lửa-cháy, mắt có đuôi.
Bàn tay lạnh giá, từ đeo nhẫn,
Áo dài khăn cưới, rượu giao bôi.
Trăm năm này, tôi đã nợ tôi,
Một đời đi mỏi, mấy ngày vui ?
Chiều đông đò dạt vào bến vắng,
Thương lục bình trôi đến vạn đời.
Trăm năm này, tôi đã nợ quê,
Trẻ trai cơm áo chẳng đường về.
Nhà hoang, cửa nát đi biệt xứ,
Gió bấc qua hồn lạnh tái tê.
Trăm năm này, tôi đã nợ đời,
Đất cằn sỏi đá lúa ngô khoai,
Chén cơm gạo hẩm bao nước mắt,
Nuôi lớn khôn tôi đứng giữa trời.
06.12.2010
Bài thơ sau khi khỏi bệnh
Em ơi, anh thấy trời xanh quá !
Ngàn tia nắng sớm đến diệu kỳ,
Chim hót ríu ran trong vòm lá,
Đón chào ngày mới đẹp phương phi.
Em ơi, anh quí từng hơi thở,
Nhịp tim run rẩy của hôm nay.
Mỗi phút giây đều là bỡ ngỡ,
Đều lạ lùng, mới mẻ đến mê say !
Sau hiểm nguy, mới thấy đời đáng sống,
Cõi trần gian yêu quí biết bao nhiêu !
Mỗi phút giây đều là khát vọng,
Được yêu người và muốn được thương yêu.
13.11.2010
Huỳnh Minh Lệ
Nguồn: Tác giả gửi


















