Trần Ngọc Hưởng
Về quê ăn tết
Gió đổi chiều rồi năm sắp hết
Quê người nhiều lúc chạnh niềm riêng
Thấy đòn bánh tét cành mai tết
Tôi nhớ quê xưa nhớ mẹ hiền
Còn vài bữa nữa sao lâu quá
Tôi đếm trên tay tự nhủ lòng
Mẹ mong mình lắm ngày kề tết
Con sắp về đây! mẹ biết không?
Từ lên lớp lớn ra trường tỉnh
Xa hẳn làng quê đã mấy mùa
Đôi lúc chạnh lòng tôi bỗng thấy
Thương về thầy cũ mái trường xưa
Ôi thương sao thuở tôi còn bé
Áo mới đầu năm chúc tết thầy
Chai rượu gói trà thầy có biết
Trọn lòng trò nhỏ gửi vào đây
Đất khách chiều nay người xứ cũ
Nghe hồn khơi lại chút tình quê
Chỉ trong một phút lòng se hẳn
Cả khoảng trời xưa bỗng hiện về
Vang trong tiếng pháo câu mừng tuổi
Muôn nụ cười tươi khắp lối mòn
Trời đẹp lòng người vui trẻ lại
Già thêm tuổi nữa cũng còn non
Người từ tứ xứ về quê cũ
Ngày tết còn gì ý nghĩa hơn
Dưa giá thịt kho dưa hấu đỏ
Xôi vò cơm rượu nếp than thơm
Cầu cho gió thuận mưa hòa mãi
Mừng thấy vườn xanh trái nặng cây
Tiếng hát được mùa trong nắng sớm
Lưng trời đẹp mãi cánh diều bay
Tôi thấy chiều nay trời đẹp quá
Trông sao giờ cuối trống trường tan
Xong tiếng chia tay cùng lũ bạn
Tôi theo đò máy trở về làng
Cuối năm về xứ đi đò máy
Hứng gió sông theo nhịp sóng nhồi
Ngắm lục bình trôi triều nước lớn
Tôi về ăn tết với quê tôi
Bài thơ viết năm 1969 in ở báo Xuân Tuổi Hoa, Xuân Tiếng nói Dân Tộc ở Sài Gòn cùng năm bị thất lạc mới tìm lại được
Vọng cổ
mướt rượt làn hơi bay vút lên
vòm trời gió lộng rộng vô biên
một thời mở cõi còn lưu dấu
nhịp mái chèo khua sóng vỗ thuyền
bao lớp lưu dân rời Ngũ Quảng
chung đời lưu lạc giạt về đây
đêm sâu lắng nỗi sầu xa xứ
đứt ruột đàn ai . . . chỉ một dây !
kết nhánh bần gie đom đóm đậu
xàng xê u liếu… nối tình thân
lòng qua thương bậu đêm nằm mộng
hổ thét cạnh chòi, sấu quấn chân
ta ngủ gối đầu bên lưỡi phảng
tay còn vương lại giọt phù sa
đồng sâu nước lũ, em đừng khóc
chín mạch Rồng chung… nỗi nhớ nhà !
mồ hôi tưới xuống thành câu hát
sông Hậu sông Tiền buổi khẩn hoang
chưng cất trong tâm, hồn cố thổ
quờ tay là đã đụng cung đàn
đỉa vắt muỗi mòng chen với cỏ
hồn oan chướng khí ngập vào sương
dây kìm pha oán hơi Nam trổi
gửi mãi nghìn sau một khúc buồn
Một đời giạt trôi
Đầu thai phải cửa nhà quê
Nhập vào cõi thế đi về xóm thôn
Hồn ta đâu rạ đâu rơm?
Đâu sen mở cánh nở thơm trên bùn?
Mẹ ta tát nước gàu sòng
Múc trăng khuyết đổ thành bông lúa đầy
Cha ta nắng cuốc, mưa cày
Cạn đêm châu thổ, vơi ngày phù sa.
Lên mười đã giạt trôi ra
Dấn thân vào cõi phồn hoa phố người
Hồn ta rách tả tơi rồi
Nghìn câu hát ảo, át lời chân quê.
Hong lòng lạnh, sưởi môi tê
Ta lưu lạc nép bên lề đường đêm
Biết ai dâng trọn nỗi niềm
Mênh mang lúa hát hồn thiêng ông bà..
Sương rơi trắng tóc nhạt nhoà
Lang thang quán chợ ru ta, ta ngồi
Lục bình là lục bình ơi!
Giạt trôi cho hết một đời giạt trôi…
Cửa Tiểu- 2000
Thương nhớ làng quê
Trưa nồng qua xóm cũ
Đục nắng dưới tàng dừa
Chợt ầu ơ tiếng mẹ
Nhịp võng trầm… gió đưa
Rưng rưng bông sậy trắng
Khuất dạng khách qua truông
Riêng góc lòng thiếu phụ
Gió Giồng Dứa để buồn
Liu riu hồn lục bát
Hỏi bụi chuối sau hè
Bè con thơ chìm nổi
Đói lạnh có ai che?*?
Về trời rồi cây cải
Sao ở lại rau răm?
Đời đắng cay lắm nỗi
Một thân chịu âm thầm*
Ai về sông về rẫy
Có còn cá còn cua
Cám cảnh nghèo èo uột
Cỏ xơ trước gió đùa*
Gió đưa rồi gió đẩy
Kí ức bỗng tràn về
Trong từng lời ru mẹ
Thương nhớ ngập làng quê
Trần Ngọc Hưởng
Nguồn: Tác giả gửi
* Ai về Giồng Dứa qua truông
Gió đưa bông sậy để buồn cho em
Gió đưa bụi chuối sau hè
Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ
Gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại chịu đời đắng cay
Gió đưa gió đẩy về rẫy ăn còng
Về sông ăn cá về đồng ăn cua
(Ca dao miền Nam)



















