Chân bước ra đi | Chiếc bẫy tình anh đặt | Quá khứ tội tù

Posted: 09/02/2012 in Như Nguyệt, Thơ

Như Nguyệt

Chân bước ra đi

Bạn đã từng làm như thế chưa?
Trong lòng muốn ở, nhưng chân bước ra đi
Tôi đã làm như thế vài lần
Ngoảnh mặt, quay lưng, bước đi không lời từ giã
Dù biết rằng, ở lại đằng sau
Có một người sẽ rất buồn

Chẳng biết sao tôi lại làm như thế?
Có lẽ lý trí lúc nào cũng mạnh hơn trái tim tôi?

Sáng nay, nghe một bài nhạc tình rũ ướt
Thấy lòng mình nhức nhối quá đi thôi!
Có những lúc không cầm lòng được
Kỹ niệm xưa như bão lũ kéo về
Nếu là trời mưa, tôi đã gọi cho anh
Hai chúng ta sẽ gặp nhau
Những gì xẩy ra tôi chẳng cần biết tới
Ở bên anh quên lãng chuyện ngoài đời

Nhưng may quá, hôm nay trời nắng ấm
Âm thầm – tôi – ru ngủ chuyện xa xăm

 

Chiếc bẫy tình anh đặt

Anh đặt chiếc bẫy tình
Anh âm thầm dương bẫy
Anh đặt đã lâu rồi
Anh kiên nhẫn ngồi chờ
Tôi lớ ngớ vào chơi

Chiếc bẫy tình êm ái
Bằng sắt bọc cỏ nhung
Tôi rơi vào thư thái
Nào biết khó vẫy vùng
Một khi vào chiếc bẫy
Biết khi nào thoát thân?

Anh giả vờ tới cứu
Lấy được trái tim cừu
Con cừu non ngơ ngác
Ngã vào người hiểm gian

Chiếc bẫy tình đặt sẵn
Rình mò đã từ lâu
Anh âm mưu ngăn chặn
Bít kín ngỏ quay về
Tôi vô tình chẳng biết
Quên bẳng mất lời thề

Tôi rơi vào chiếc bẫy
Ngỡ thiên đàng chơi vơi
Đâu ngờ là nước mắt
Chiếc bẫy tình xiết chặt
Đau đớn đến rụng rời!

Anh là người đặt bẫy
Sao lại rớt vào đây?
Sao chịu rơi vào bẫy
Sao cùng chịu đọa đầy?!

 

Quá khứ tội tù

Tối hôm nay xem xi nê tôi khóc
Nhớ lại mối tình mình, tôi nhớ đến anh
Nam tài tử đôi mắt tình quá đỗi
Tôi nhớ đôi mắt anh
Ôi, đắm đuối ngày nào

Tình dang dở nên tình hoài mãi đẹp
Tình trắc trở nghẹn ngào nên nồng độ dâng cao
Tôi yêu anh, yêu quá đỗi, dạt dào
Thuở đó qua rồi!
Kỹ niệm vẫn ào ào -thác lũ
Quá khứ ơi, sao quá khứ tội tù
Sao cai ngục không đưa dùm chìa khóa?
Người tù là tôi, cai ngục cũng là tôi!
Tự trói lấy, tự vẫy vùng òa vỡ

Như Nguyệt
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.