Lê Văn Hiếu
Viết cho một nỗi buồn
Buồn thì rộng mà con đường thì chật
Chân tìm đi chẳng biết phương nào
Phương nào cũng va vào u cục
Quay về lại đụng đá đau.
Chân thì dịch, vô lẽ chân dừng lại
Chân ngồi yên – chân bất động ù lì
Gát thẳng lên trời thì không thể
Gát lên trời, nhưng gát để mà chi?
Vô lẽ ngồi yên đùn thành ụ Mối
Có hàng ngàn con Kiến trong bụng ta
Tay muốn động – tay không thể gãi
Nỗi buồn tìm mãi chẳng lối ra.
Buồn thì rộng mà con đường thì chật
Chân tìm đi chẳng biết phương nào
Buồn trong bụng ngỡ khoang buồng hẹp
Rục rịch hoài khêu mãi nỗi đau…
Tự ngộ
Tôi vừa bảo với em rằng tôi tìm một bóng Hồng, khi vừa bỏ một bóng Hồng bão rớt .
Tìm cái dật dờ trôi dạt, một lìa bỏ của uẩn khúc, để thả trôi…
Từ bỏ một trái tim đá ,tìm một trái tim gỗ, gỗ thì dễ mục, để tạo một cảm giác mất hút, một mất hút có lực.
Tôi vừa bảo với em tôi không tìm tôi, tôi phó mặc, cớ sao em tìm tôi?
Hay em lại giống tôi, theo giòng trôi lạc…
Những tâm hồn muốn trôi dạt mà không có nước, vừa nhớ đang nằm ở vũng bùn, ở ao hồ tư tạo, trôi về đâu?
Em nằm ở vũng nước có dát gạch men, tôi nằm ở vũng Trâu đằm rẻo ruộng .
Quẫy đạp như con Cá mắc cạn, có lúc tự ngộ rằng mình đang ở sông biển rộng …
Lê Văn Hiếu
Nguồn: Tác giả gửi