Gửi một người thơ | Gửi một khi nào | Gửi vỉa hè Sài Gòn

Posted: 14/06/2012 in Nguyễn Lương Vỵ, Thơ

Nguyễn Lương Vỵ


Thiếu nữ và hoa anh đào – Đinh Cường

Gửi một người thơ

Tặng Nguyễn Thị Khánh Minh

I.
Ngồi thưa thốt với người-thơ
Trời Bolsa đẹp ngẩn ngơ
Nhớ Sài Gòn không thể tả
Thương miền Trung quá sững sờ
Nha Trang Bùa Hương mấy độ (*)
Chiên Đàn tháp cổ còn trơ
Niềm u uẩn không thành tiếng
Trời quen đất lạ bơ vơ…

II.
Trời quen đất lạ lao đao
Thơ tìm thơ hạt nắng trào
Hình Nhân Của Bóng rưng sóng (*)
Âm Ba La Mật nhương sao
Vầng trán vết hằn năm tháng
Nụ cười ngấn lệ chiêm bao
Chuyện vãn nao lòng khách lữ
Cánh diều thơ dại bay cao…

III.
Cánh diều thơ dại im ru
Hồn reo theo gió xa mù
Đêm mơ hái chùm nắng lạ
Ngày đi nhặt tiếng chim gù
Phố điêu khắc vĩ cầm tím
Biển thức nghe dương cầm thu
Líu ríu không gian chìm xuống
Ngoài kia dương liễu vi vu…

IV.
Ngoài kia mùa đi mấy thuở
Tang thương núi nhớ mây ngàn
Nhẫm bài thơ trong trí nhớ
Gửi niềm đau theo trăng tan
Một nét lưng mềm cuối phố
Một trời nhạc lắng trầm đàn
Hình vẫn còn neo bóng nhỏ
Còn đây hương gió ngọc lan…

V.
Còn đây quán vắng sơ thu
Nhắc tri âm đã khuất mù
Ngu Cốc tiên sinh ứng mộng (**)
Khờ Em nữ sĩ trầm tư
Mười bài thơ ba nhịp ngắt
Sáu con mắt một tiếng ừ
Ừ nhỉ đời như chớp tắt
Hẹn nhau về với Không Hư…

VI.
Hẹn nhau về cũng như đi
Xác thân nào có nghĩa gì
Trời đất gọi ai nấy dạ
Nhân gian sinh vốn đã ly
Sống gửi đùa đùa giỡn giỡn
Thác về cợt cợt nghi nghi
Khuấy cà phê rồi nhấp giọng
Tình tang tính tịch cười khì…

VII.
Thưa cùng nữ sĩ Khờ Em
Chiều phai trong sợi tóc mềm
Thơ vốn không bờ không bến
Đời đâu có tuổi có tên
Lắng cùng ta Thượng Thanh Khí
Nghe cùng ta âm lục huyền
Vậy đó Thơ là tri ngộ
Xanh ngời giọt máu đỗ quyên…

8.2011
(*) Bùa Hương, Hình Nhân Của Bóng: Hai thi tập mới nhất của nhà thơ Nguyễn Thị Khánh Minh.
(**) Ngu Cốc: Biệt hiệu của nhà thơ Nguyễn Tôn Nhan.

 

Gửi một khi nào

I.
Mần thơ gửi một khi nào
Đã xong một cuộc tào lao
Thiên tặc gọi thì phải dạ
Địa phủ đón thì phải chào
Chào cái thây về cát bụi
Mừng cái phách hẹn trăng sao
Thiệt tình vẫn còn tiếc lắm
Cái em ngần mộng phỗng phao…

II.
Phỗng phao một cuộc rong chơi
Nồng tanh thơm thảo một đời
Búng huyết sưng âm mộ địa
Giọt tinh rộ sắc luân hồi
Một niềm thương không đủ gọi
Bao nỗi nhớ chẳng kịp bồi
Muôn nẻo trùng sinh náo nhiệt
Dè đâu ta chết lâu rồi…

III.
Chết lâu rồi giọt nắng phai
Giọt mưa tan đàn nuối dài
Quen lạ hình hài nhớn nhác
Cuồng mê hồn cốt miệt mài
Ma đấy hử ta đấy hử
Ta là ai ma là ai
Chậc lưỡi trọn đời lầm lũi
Cầu bơ cầu bất hỏi hoài…

IV.
Hỏi cứ hỏi hú cứ hú
Quỳ xuống nhìn đêm mới lú
Huyền hồ một búp trăng non
Trắng muốt hai bờ ngực nhú
Cỏ ngất âm đang tượng thanh
Em lừng hương vừa hé nụ
Hú cứ hú quỳ cứ quỳ
Rưng rưng nắng khuya thầm nhủ…

V.
Mần thơ gửi một khi nào
Hắt hơi thở một cái phào
Xuôi tay vui nhé trời đất
Nhắm mắt sướng chưa thấp cao
Bao nhiêu nợ ợ cho sạch
Bấy nhiêu tình ói cái ào
Chẳng có đếch gì phải hỏi
Chờ nhau cái lạnh thấm vào…

VI.
Chờ nhau cái lạnh mênh mông
Phách bay rờm rợp xa trông
Vỗ cái không bồng cái rỗng
Động cái bóng tịnh cái mồng
Trồng một rừng âm thánh thót
Gieo hai núi nhạc bềnh bồng
Thiệt là sang thiệt là bảnh
Ma ta độc ẩm vui không?!…

VII.
Vui chẳng vui sầu chẳng sầu
Chỉ thèm ôm hết sắc màu
Đỏ au từ muôn kiếp trước
Hồng tươm tự thuở sơ đầu
Nâng giấc em tràn mộng ảo
Đỡ hồn ta khẳm chiêm bao
Rồi sao nữa rồi sao nữa?
Thì mần thơ tiếp chứ sao!!!…

9.2011

 

Gửi vỉa hè Sài Gòn

I.
Mần một bài thơ xù xì
Nhờ gió tháng Chín mang đi
Về thăm vỉa hè góc phố
Đến chào quán xá mộ bi
Rùn vai ma khuya sóng sánh
Rụt cổ quỉ đêm rầm rì
Nhậu một mình thấy chín cõi
Bàn trơ khía cạnh lầm lì…

II.
Mần một bài thơ cũ mèm
Vọng cổ xuống xề đi em
Thiệt là mùi để lấy trớn
Thiệt là hứng cho đã thèm
Hỏi người đi đâu bụi bặm
Nhắn ai ngồi đó lấm lem
Thân có tàn ma có dại
Bờ đêm tóc xõa vai mềm…

III.
Mần một bài thơ đục ngầu
Như kênh Nhiêu Lộc tìm nhau
Cố nhân hồ như khách lạ
Tri kỷ ắt hẳn đêm sâu
Viên sỏi cựa mình chẳng nói
Bóng cây gù lưng biếng chào
Chỉ biết đưa tay vuốt mặt
Ngậm ngùi ghi lại đôi câu…

IV.
Chẳng biết tìm ai cuối phố
Bước lạc bước gió lạc gió
Sài Gòn Chợ Lớn mưa bay
Thủ Đức Bình Dương nắng đổ
Bùi Giáng thương nhớ liên tồn
Joseph trầm tư mộ cỏ (*)
Thất thanh gọi Nguyễn Tôn Nhan
Lục-Bát-Ba-Câu chín đỏ…

V.
Mần một bài thơ tím bầm
Vần vèo rách rưới từ tâm
Thằng nhóc ngày xưa xơ xác
Lão già đêm nay cù câm
Ôm gái lạ mà tơ tưởng
Nhớ trăng xưa để mớ thầm
Ơi con trăng thơ dại ấy
Mười ba lạ nhỉ mười rằm…

VI.
Mần một bài thơ nát nhàu
Âm vang nhòe nhoẹt vó câu
Ồ ngàn dâu ồ tượng số
Ối mười phương ối địa cầu
Nhớ nhau phút giờ kiên khổ
Tìm nhau năm tháng thương đau
Trời Sài Gòn trăng châu thổ
Một hôm tan hết sắc màu…

VII.
Mần một bài thơ dở dang
Gửi trao thượng đế lang thang
Ý chưa thỏa tứ đã nghẹn
Chữ chưa bưa lời đã tan
Nhấp nháy niềm kia huyệt mộ
Gập ghềnh nỗi nọ gió ngàn
Trời ơi hai tiếng gọn lỏn
Đù Má! Đứt ruột bầm gan…

09.2011
(*) Joseph: Thi sĩ Joseph Huỳnh Văn: “Em hỡi khi tay ngà rỏ máu/Thì lòng ta mộ cỏ xanh rồi…”
(Trích thi tập Tám Câu Lục Huyền Âm, sắp ấn hành.)

Nguyễn Lương Vỵ
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.