Bến đò quê nội | Quê chồng

Posted: 27/06/2012 in Phan Đắc Lữ, Thơ

Phan Đắc Lữ

Bến đò quê nội

Tặng con gái út Vân Ly

Con mang tên một bến đò quê nội
Chiều Vân Ly mây hợp phía chân trời
Bằng tuổi con Bố ra sông tắm lội
Nhìn phía nguồn xa mây trắng chia phôi.

Bố lớn lên đã xa quê biền biệt
Lửa chiến tranh mờ mịt bến Vân Ly
Khuôn mặt quê đạn bom cày xéo nát
Ngày Bố về chim lạc cánh thiên di.

Làng quê nội xưa biển dâu xanh ngắt
Gái Bảo An chuyên dệt vải ươm tơ
Người hiền tài nay đã về trong đất
Ðể cháu con lưu lạc khắp sông hồ.

Nhà nội xưa chỉ còn gò đất trống
Con đứng đây là đất Tổ quê cha
Bố con ta như hai người lữ khách
Mai ra đi quê cách trở quan hà.

Ðặt tên con – Tên bến đò quê nội
Vân Ly ơi ! Người có cội có nguồn
Lá-úa-bố rụng không rơi về cội
Chồi-non-con tên gọi nhớ quê hương.

Bảo An 14.8.2003

 

Quê chồng

Tặng vợ

Gái Hoa Lư về làm dâu đất Quảng
Ba mươi năm mới biết mặt quê chồng
Ngày đầu tiên dạo phố phường Ðà nẵng
Ngơ ngác Tiên Sa bỡ ngỡ chợ Cồn.

Ði chợ Hàn nghe mô tê răng rứa . . .
Tiếng anh thường quen gọi lúc xa quê
Tô mì Quảng đãi bạn bè em nấu
Ðậm đà hơn mì Quảng chợ Thanh Khê.

Quê hương em cũng có hòn Non Nước
Non Nước quê anh năm cụm Hành Sơn
Vòng xuyến em đeo đá màu ngọc bích
Rồi mai đây còn nước chẳng còn non.

Ðà nẵng bây giờ nhà cao cửa rộng
Phố khang trang đường đổi họ thay tên
Người làm chủ trở lại đời làm mướn
Kẻ giàu sang vẫn ăn trước ngồi trên.

Ðêm phố cổ đón em về mở hội
Gương mặt em trăng cửa Ðợi như rằm
Ðèn lồng sáng lửa nhen thời tiền sử
Một ngày vui lay động mấy trăm năm.

Phố cổ bây giờ xưa không phải thế
Nét rêu phong cổ kính đã tân trang
Áo lụa cũ vá chằm manh vải mới
Nhà cửa chùa chiền cũ mới ngổn ngang.

Việc nhang khói em thành tâm cầu nguyện
Bóng thần linh lẫn khuất cõi đời thường
Hồn phố cổ mấy trăm năm linh hiển
Tiếng kinh cầu lạc lõng nẻo âm dương.

Phố ẩm thực không còn hương vị cũ
Món cao lầu – em thực khách – chưa quen
Bến sông Hoài gió nồm lên quyến rũ
Bánh đập hến xào . . . dân dã em khen.

Quê hương em cũng lắm sông nhiều núi
Sông Hoàng Long ôm ấp cố đô xưa
Sông chảy suốt qua ngàn năm huyền sử
Làm chứng nhân hưng phế một triều vua.

Sông quê anh không mang nhiều huyền thoại
Nhưng hồn sông thấm đẫm vị ca dao
Qua Hòn Kẽm Ðá Dừng ra cửa Ðợi
Bao máu xương chồng chất núi non cao.

Sông bồi lở trải bao thời dâu bể
Người mấy đời từ sông nước ra đi
Sông ở lại vẫn vô tình lụt lũ
Ðể làng quê từng thế hệ thịnh suy.

Ngày ra đi sông tiễn đưa bịn rịn
Chiến thuyền anh còn đủ lái đủ buồm
Sông tra vấn khi người về câm nín
Bão giông nào xô dạt bãi bờ hoang.

Làng quê anh từ năm trăm năm trước
Tổ tiên xưa đã vượt ải băng ngàn
Phá thạch khai sơn dựng làng lập ấp
Làng Bảo An từ đó tiếp mở mang.

Ðất hiếu học nên hiền tài đủ mặt
Bao danh nhân sử sách mãi còn ghi
Thời hưng thịnh trăm năm xưa đã mất
Ðất địa linh – nhân kiệt bỏ quê đi.

Ðất màu mỡ nên dâu tằm xanh tốt
Nghề mía đường tơ lụa khách giao thương
Nghề truyền thống cha ông xưa mai một
Làng bây giờ dân chạy chợ bán buôn.

Ðưa em về thăm quê dù có muộn
Một chút tình thơm thảo với quê hương
Mảnh đất đó nơi chôn nhau cắt rốn
Như con tằm đến thác vẫn tơ vương.

Bảo An 14.8.2003

Phan Đắc Lữ
Trích thi tập Bốn Mùa Tôi
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.