Xin giữ giùm tôi chút gió sông trà | Ký ức sông | Ngày biết tên nỗi nhớ

Posted: 16/07/2012 in Nguyễn Đăng Trình, Thơ

Nguyễn Đăng Trình

Xin giữ giùm tôi chút gió sông trà

lâu lắm tôi chưa về thăm quảng ngãi
tuổi đôi mươi thoáng cái vụt xa rồi
chuyện cơm áo tưởng chơi mà rắc rối
nhớ quê nhà da diết cũng đành thôi

vàng mắt cha ngày hè hanh nắng quái
dải quê nghèo đồi trọc rẫy cằn khô
biển mùa giông bao mảnh đời chìm nổi
rừng xác xơ trầm quế nuối trăng mơ

cóng vành môi tháng đông dầm mưa bão
lúa chớm thì con gái bạc đầu xanh
mẹ năm tháng cong oằn lưng tần tảo
lũ em thơ xống áo nhẻm bùn tanh

ngôi trường cũ nghe đâu giờ đã khác
còn đó không hàng phượng với cây bàng
khoảng trời nào trong veo chiều tan học
vác con diều rong chạy khắp thôn trang

bé ngày xưa sớm xa thời áo trắng
vui hay buồn cái số lấy chồng xa
nhớ em quá những mùa trăng thiên ấn
xin giữ giùm tôi chút gió sông trà…

 

Ký ức sông

hai làng chung một dòng sông
ngàn xưa khúc thẳng khúc cong đến giờ
lũy tre iu ấp đôi bờ
ông cha từng mát tuổi thơ một thời

trưa hè mịn bãi cát phơi
con trai con gái loi choi tắm truồng
tóc mây rồi sẽ tóc sương
vẫn không trắng hết vui buồn ngày xanh

rằm khuya trăng chảy long lanh
đàn anh đàn chị tập tành lứa đôi
ranh ma chị thả tiếng cười
anh nghe dòn đến cuối đời chưa tan

tôi em tuy chẳng chung làng
nhưng cùng tắm một khúc sông xanh ngần
mười ba mười bốn xa dần
vừa năm mười tám bất thần… xa luôn!

em đâu thèm biết tôi buồn
bao mùa vàng lá vàng buông ngập chiều
từ khi mất trắng mùa yêu
tôi gieo mùa dấu lòng tiu nghỉu lòng

quen chân tứ chiếng phiêu bồng
lâu lâu nhớ khúc sông cong… tôi về
nghe con nước hát lời quê
rủ vầng trăng vớt câu thề lên chơi…

 

Ngày biết tên nỗi nhớ

ngày xa quảng ta thằng con nít lắm
chưa biết buồn nhưng mắt biết rưng rưng
chân lúp xúp mà cổ thì ngoái lại
cây cầu tre… bến nước… sẽ nghìn trùng!…

lần xa đó ai ngờ xa… xa miết
ta lớn lên theo chuỗi nhớ nối dài
thắc mắc mãi cuối cùng không thể biết
quê ngoài kia bom đạn bởi vì ai

chợt đôi lúc hoài nghi bài lịch sử
khắp xưa sau khéo dệt lục thêu hồng
kẻ thù xấu mình cái gì cũng tốt
trải bao mùa chiến cuộc chẳng ngày không

chuyện người lớn thôi dành cho người lớn
nhìn sông ba nghèn nghẹn nhớ sông trà
trong biển nhớ không thể nào nhớ hết
có nỗi gì… nhớ mãi vẫn chưa ra

về thăm quảng nhỏ đâu còn con bé
lọ lem hơn nàng công chúa lọ lem
ta xây xẩm hồi lâu dần vỡ lẽ
cái nỗi nhớ kia là… nỗi nhớ em!

Nguyễn Đăng Trình
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.