Nguyễn Lãm Thắng
Mùa hoa gạo
Thời gian qua rồi hàng cây mắt đỏ
hơn một con đường rũ nắng mồ côi
em buông tóc cho mùa đi trải gió
tuổi xuân buồn thơ không dệt lời vui
Em bây chừ lặng yên như sông vắng
bãi chiều hoang lau lách tủi thân buồn
hòn sỏi nhỏ còn nằm mơ năm tháng
dòng tình trôi đã thấm mệt cội nguồn
Tình dạo ấy hơn trăm lần giông bão
khép mắt nghe mưa ướt lạnh tình đầu
em lặng lẽ nhặt từng bông hoa gạo
so máu tim, ray rứt chuyện ngàn sau
Thời gian trôi chỉ cho người thêm tuổi
hoa gạo nghẹn ngào rụng xuống sông đau
thương tuổi em buồn như sông như suối
trăm bến chờ… không neo nổi thuyền đâu!
Bước mùa
Nghe chừng rét mướt đôi tay
Lòn bon đã rụng giữa ngày quê hương
Nghe chừng mưa nắng vô thường
dòng Vu Gia đã ngậm sương cuối mùa
Nghe chừng trong bước già nua
mẹ trông con, giọt tim khua suối ngàn
… Nghe chừng khuya gió lang thang
vốc thơ trút vội xuống bàn tay khuya…
Sông trăng
Chảy qua lòng thành phố
xanh một dòng trầm tư
nỗi niềm hoài sóng vỗ
sông gầy hơn lá thu
Cỏ dấu mùa biêng biếc
trải vàng hoe bến mơ
sông duềnh xanh nuối tiếc
cứ dài thêm mong chờ
Buồn nào cháy mù sương
điệu Nam Ai tha thiết
ngập ngừng chi sông Hương
không trôi mà tiễn biệt
Chảy qua lòng thành phố
chảy qua triền môi em
sông hóa trăng từ độ
quẫy sóng tình vào tim.
Nguyễn Lãm Thắng
Nguồn: Tác giả gửi


















