Ngô Nguyên Nghiễm
Đi sứ
Bãng lãng chiều lên sầu nhập cốt
Mênh mông lau sậy nhà lưa thưa
Ngó chim về núi rừng cô quạnh
Đất khách đêm sương ngày nắng mưa
Quái lạ sao ta cũng dột lòng
Đứng bên ụ nhỏ hồn bâng khuâng
Mây trời lơ đãng bờ biên giới
Chở chút âm thanh tiếng nhái rền
Khách là cỏ dại đứng bên đường
Nghe gió đưa về lời chiến quốc
Thương cửa nhà tranh có mái tóc
Bạc đầu theo gậy trúc chờ mong
Ở cuối chân trời thăm thẳm xa
Gã thư sinh trẻ quen kinh sử
Thấy trên vọng gác con chim bay
Chợt hú lớn vài hơi phẫn nộ
Rượu cứ rót đầy lòng khách vậy
Ngựa xe im giữa khoảng đường về
Nước loang loáng bóng trăng chênh chếch
Soi xuống sầu chưa đụng đáy ly
Có lúc lặng ngồi trên mặt sông
Vốc phù sa nổi lều bều rác
Lục bình trôi suốt dòng sông đục
Hồn lạnh lùng như tiết lập đông
Tiếng muỗi vo ve tiếng ốc dồn
Vài hơi nổ dội tung bùn đất
Kẻ đi sứ trái tim hơn sắt
Chợt sắc se theo đám dế mèn
Ngọn cờ ai dựng khắp bờ kênh
Cây cỏ ngu ngơ leo lách đứng
Ta rút sáo ngồi lên bãi trận
Chiều vàng rơi giọt nắng chiêu linh
Ta. Con sâu nhỏ đo phương hướng
Ở góc trời thăm thẳm bóng hư
Bỗng thắm thía lời thơ Đỗ Phủ
Chập chờn một ngọn gió xuân thu…
Ngày trở lại thấy quê xưa như bóng chim tăm cá
Chiều đứng trên bờ con suối cạn
Bỗng nghe chim động ở trong lòng
Trở lại hay mình một bến sông
Nước chảy lạnh lùng bên gió hú
Tàng cổ thụ gie nơi trú ngụ
Mươi năm ẩn náu bóng giang hồ
Bẻ giáo quăng vào đám củi khô
Đốt lửa hơ xem đời ấm lạnh
Thảng thốt ngày qua cơn trường mộng
Bờ sương lá cỏ ngựa đạp vùi
Hoảng tiếng mưa bay vũ khí rơi
Bìa rừng ngun ngút đêm trăng tạnh
Thấp thoáng bước qua vùng cỏ lạnh
Lắng tai tiếng sói vọng lưng trời
Vầng trăng hoang vắng treo lên soi
Chẳng đủ khói bay mờ trời đất
Vắt vẻo cành cây vài tiếng nấc
Nhà còn trơ cột mấy hàng cau
Lặng nằm như một bóng chim sâu
Rên rỉ gậy già quăng góc xó
Mái tóc bông lau còn bỏ đó
Kênh vàng đã cạn vó xuân thu
Lá không còn để rụng đêm thâu
Bới đất chẳng hay con dế nhảy
Ta đứng trong bầu trời động đậy
Nghe mùa cây cỏ khóc vang vang
Mơ hồ tiếng trống mới bay ngang
Bằn bặt tình người Đông Sơn cũ
Cổ nhân đi, về theo phong vũ
Mà lòng đâu trả được trăng tà
Áo vàng mới trải trước sân nhà
Mong mỏi hứng được vài hình bóng
Bốn phương còi giục về lồng lộng
Ngựa già hí lá rụng tả tơi
Chập chùng bóng núi dựng phương tây
Từng buổi đón hoàng hôn vắng lặng
Từng buổi đàn chim về lãng đãng
Ngàn năm gió mới một lần hay
Quê nằm chờ đợi bóng ai đây
Vàng vọt soi lên bờ suối cạn.
Ngô Nguyên Nghiễm
Nguồn: Tác giả gửi


















