Nguyễn Đăng Trình
Cuối năm chia tay huế
mai xa huế xa nụ tình mới nhú
mùa sắp xuân sao cứ buốt trong lòng
ngoài đêm gió hình như chưa muốn ngủ
lay nhánh bàng nhã nhạc tiễn mưa đông?
chưa rời huế mà nghe chừng đã nhớ
chiều hoàng cung bảng lảng khói vương triều
đêm đại nội lờ nhờ thành quách cũ
gót công nương lởn vởn ngọ môn rêu.
sắp xa huế thấy có gì tiêng tiếc
chưa cùng em run rẩy tối sông đò
chưa cùng em liêu xiêu đêm rượu tết
lời tình thầm lịm ngất giữa môi thơ!
đêm ơi đêm! xin đêm chầm chậm thức
để ta ôm gọn lõn huế vào lòng
ôm luôn cả những gì không ôm được
từ vạt tóc trường tiền đến tà lụa hương giang…
chưa rời huế mà trái tim rối rảo
xin đừng ru chi mái đẩy mái nhì
và đừng nép bên hàng cây long não
để ta còn nhấc nổi bước ra xe.
phải xa huế xốn xang lòng ta lắm
cứ như đang níu áo mối tình đầu
huế thầm kín huế bốn mùa lăng tẩm
khép cổng thành lén vá trái tim đau!
Cuối năm ngồi tám mốt
cuối năm ngồi tám mốt
nhìn đời dửng dưng qua
vét niềm vui dông tuốt
sạch bách cõi người ta
cuối năm ngồi tám mốt
nhìn em về dưới trưa
rã rời khua nhịp guốc
chiếc bóng còng hơn xưa
cuối năm ngồi tám mốt
nhìn cuộc tình mốc meo
phơi mấy mùa mưa nắng
ướt mèm rồi khô queo
cuối năm ngồi tám mốt
nhìn đám bạn hè nhau
ly chạm ly canh cách
uống chưa mềm nỗi đau
cuối năm ngồi tám mốt
nhìn trắng mười ngón tay
lôi mớ buồn ra nhậu
đêm hồi nào không hay…
Nốt ruồi xuân
em luôn miệng chảnh đâu còn trẻ nữa
không muốn tin ta cũng phải tin thôi
trẻ nỗi gì tuổi đã ngoài năm chục
nhưng trước em cứ hết đứng lại ngồi
khuôn mặt kia ngày nào giờ vẫn vậy
vẫn trái xoan kin kín cái duyên ngầm
muốn không nhìn mà không nhìn không được
y như là trời sẵn mạ nam châm
ba mươi năm nắng mưa mừng gặp lại
nước trà giang sắp tết bỗng xanh ngần
cùng soi xuống tìm nhau năm mười tám
ngẩn ngơ nhìn đôi núm nốt ruồi xuân!
Nguyễn Đăng Trình
Nguồn: Tác giả gửi


















