Hồ Chí Bửu
Em trả lại anh…
trả lại anh mái tóc dài hoang dại
nụ hôn tình ẩn giấu giữa bờ môi
trả lại hết – những gì anh đã mất !
bởi từ em – vuột mất dấu chân đời!?
trả lại tôi – một người con xứ biển
Nha Trang ơi. Sao để mất em rồi ?
nếu anh được một phút nào linh hiển
đem em về – vì em của anh thôi !
trả lại anh – tóc em dài hoang dại
nụ hôn nào mật ngọt ở bờ môi
hãy trả lại những gì anh đã mất
em yêu ơi – anh lạc mất em rồi !?
cát vẫn trắng – gió vẫn hiền – ru ngủ
em thì xa hun hút cuối chân mây
nổi thương nhớ đong làm sao cho đủ;
em yêu ơi – lệ nhỏ xuống đêm nầy ?
không phải đâu- có thể là sóng biển
làm mặn môi – đàn ông khóc bao giờ ?
ừ thì đi – có ai mà đưa tiễn ?
chỉ một người – lặng lẽ đứng làm thơ…
Chờ đến bao giờ ?
ta đã ngồi bao nhiêu ngày trên bến,
đợi em về – và đợi đến bao lâu ?
từng con tàu đi – từng con tàu đến
tháng bảy về – trời chưa hết mưa ngâu !
thì cứ đi – để mình ta ở lại,
cũng được thôi- ta cô độc quen rồi !
như dã thú cuộn mình trong củi sắt
nằm ngây nhìn hoàng hôn lạnh lùng rơi.
em như khói mong manh qua vách núi
rồi cũng tan theo cơn gió đại ngàn
ta sót lại với nửa đời dong ruỗi
tàn cuộc rồi chỉ hằn dấu chân hoang
ừ, thì chờ – và chờ cho suốt kiếp ?
như hẹn hò từ buổi biết xa nhau
ta trú ngụ trên vòng vây trùng điệp
nỗi đớn đau – sâu thẳm – đến ngọt ngào ..
cũng có thể ta quên rồi ước hẹn
giống như em đã quên mất lối về
còn lại đó một cuộc tình nguyên vẹn
ta tưởng mình vừa hết một cơn mê …
Hồ Chí Bửu
Nguồn: Tác giả gửi