Sao em không là … em của anh? | Trong cõi đời nhau | Tháng Năm hoa tím lại về

Posted: 24/06/2013 in Nguyễn An Bình, Thơ

Nguyễn An Bình

thieu_nu_tren_dong_hoa

Sao em không là … em của anh?

Sao em không là … hoa ô môi?
Tím phớt tình anh giữa chợ đời
Để mai có rụng theo dòng nước
Vẫn vương vấn hoài cánh thư rơi
Quên mất tuổi thơ thời cút bắt
Quê người hiu hắt ánh trăng trôi.

Sao em không là … mây đỉnh cao?
Đưa anh về mãi tận phương nào
Lang thang lạc giữa miền cổ tích
Nghe ngẩn ngơ lòng giọng ca dao
Ngậm ngải tìm người nơi chớp biển
Mưa nguồn rơi trắng mộng chiêm bao.

Sao em không là … nụ tầm xuân?
Để được yêu nhau chỉ một lần
Bước xuống vườn cà chưa kịp hái
Một vùng mây nổi đã cách ngăn
Đâu hay trời đất bao la quá
Sông dài biển rộng cá biệt tăm.

Sao em không là … cánh phượng hồng?
Trên cành hạ nhớ nắng mênh mông
Ngói đỏ đi qua thời áo trắng
Trường xưa xa ngái có chạnh lòng?
Không dưng lạc bước con đường cũ
Ngỡ vẫn còn ai đứng đợi trông.

Sao em không là … vầng trăng xưa?
Dõi bóng tìm nhau dẫu cuối mùa
Người xa khuất nẻo đi không tới
Vẫn lặng lẽ chờ trong tiếng mưa
Tóc ơi có còn bay theo gió
Theo bước ai về, ánh sao thưa.

Sao em không là … em của anh?
Trên cành lá vẫn mướt chồi xanh
Hương mật len theo từng gân nhánh
Quấn quít bên nhau dứt chẳng đành
Xe qua dốc núi không dừng trạm
Mất dấu chân nhau giữa bụi trần.

18/06/2013

 

Trong cõi đời nhau

Bốn mươi năm mới về ngang ngõ vắng – Ngôi nhà xưa đã thay chủ bao người – Giàn thiên lý đong đưa chùm hoa tím – Hương hoàng lan vẫn thơm ngát tình tôi – Em đâu đó trong cuộc đời, góc khuất – Trôi bềnh bồng trong cõi mộng xa xôi.

Người năm cũ chắc bây giờ lạ lẫm – Tóc hơi sương da lấm tấm đồi mồi – Nắng thu vàng nghe lá phong xào xạc – Gió đông tàn lặng lẽ ngắm tuyết rơi – Mây có bay gởi lòng về cố xứ – Có nhói lòng thấm vị đắng vòng môi?

Sớm công viên một mình ngồi quạnh quẽ – Nhìn lũ chim đang ríu rít tự tình – Chiều lang thang quẩn quanh như khách lạ – Đêm lại về trên tàu điện lặng thinh – Ngày vẫn thế, bao mùa mưa vẫn thế – Ánh mắt buồn diệu vợi mãi chờ tin?

Đời già cỗi trôi nghiêng như cánh võng – Chưa một lần phố cũ trở về thăm – Vẫn còn ai đi tìm hình của bóng – Ánh trăng ngà theo mãi cả trăm năm – Con chim rúc trong bờ lau bụi cỏ – Tiếng kêu buồn trong nỗi nhớ ăn năn.

Em vẫn bước qua bao miền đất lạ – Biết đâu mùa nắng nhớ rụng hoa ngâu – Dù dấu chân thềm xưa rêu phủ kín – Có một thời ký ức đã hư hao – Nơi cõi tạm tình cờ còn gặp lại – Có lẽ nào ta chẳng nhận ra nhau?

Tháng 6/2013

 

Tháng Năm hoa tím lại về

Tháng năm bằng lăng lại nở
Con đường tím bước chân ai
Nắng ơi đem theo làn gió
Mùi hương một thuở thương hoài.

Tôi như chim hoang bỏ núi
Rong chơi giữa chốn đồng bằng
Bỗng đâu người dưng rất lạ
Vô tình chịu cảnh trói chân.

Từng chiều mưa sao dai quá
Đường xa chẳng thấy em về
Sợ gần em nghiêng mặt lại
Tỉnh tuồng giả bộ nhà quê.

Cuối mùa chồi non nẩy lộc
Từng chùm quả nỏn xanh tơ
Tình tôi sao không kết nụ
Người xa nên nỗi dại khờ.

Tháng năm nhớ tà áo trắng
Một thời trốn gió bâng khuâng
Ai thương đỏ màu phượng thắm
Riêng lòng tôi tím bằng lăng.

Tháng 6/2013

Nguyễn An Bình
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.