Trần thị Cổ Tích
Buồn tôi những lúc
có những lúc sao lòng buồn quá
ngày đi qua nheo mắt cợt đùa
ôm gối co người vuông tường bức bối
cựa bên nào cũng đau điếng thịt da
đường ta đi cứ lắm ngã ba
chọn lối nào cũng lui về khởi điểm
những vòng xoay vòng xoay vòng xoay nghiệt ngã
nụ cười ơi!
ngươi có thật trên đời?
có những lúc
mặt bàn là tri kỷ
nhìn nhau không nói năng chi
túm lấy cô đơn
lôi vào quán xá
dìm vào đáy đen cà phê
gạt phắt vào đám bọt bia
quệt tay ngang mồm
xong!
lửng khửng về nhà
nỗi buồn nhũng nhẵng chạy theo…
Bay đường bay của gió
Em đi đây, anh yêu
Khu vườn ngày xưa xơ xác
Hoa sứ rụng héo những lối mòn
Mùi hương chìm vào đất
Em đi đây. Anh yêu!
Cái giếng bên hồ sen giờ đã cạn khô
Dây gàu mục rã nằm đau bên miệng giếng
Biết nối vào đâu!
Anh vẫn còn ngủ rất say
Quàng tay ôm chặt huy hoàng giấc mơ quá khứ
Hoàng hôn túa những sắc màu đỏ quạch
Anh là tượng thần hay tử thi?
Dù anh là gì em vẫn ra đi
Con người ngang ngay sổ thẳng
Không thể sống với thần linh hay ma quỷ.
Đêm đến rồi
Bước chân em có làm anh sực tỉnh?
Đừng hỏi em
Suối trăng vàng mướt con đường có làm em trượt ngã
Chim gãy cánh rồi liệu còn sức để bay
Em muốn bay
Em sẽ bay
Đường bay của gió.
Trần thị Cổ Tích
Nguồn: Tác giả gửi


















