Bạn phế binh | Mối tình quê

Posted: 06/12/2013 in Dzạ Lữ Kiều, Thơ

Dzạ Lữ Kiều

thuong_phe_binh-2

Bạn phế binh

Tuổi sáu mươi. Anh đâu đã già
Phải chống nạng đi, thật xót xa
Vé số trên tay – Anh mời gọi
Rủ chút tình thương. Đến mọi nhà

Ngày xưa … áo trận thật oai hùng
Giày Saut dũng khí qua phố đông
Biết bao cô gái mắt không chớp
Mơ ước mai sau lấy làm chồng

Giờ đây, áo trận bạc – sờn vai
Nước mắt đong đầy ngày tháng phai
Người con gái ấy … Tình phụ bạc
Trong tim tiếng sóng vỗ đêm dài …!

Anh vẫn đi trong suốt cuộc đời
Gần bốn mươi năm – Đã qua rồi…
Không người yêu dấu ! Bên quán trọ
Hát mãi trăm năm, khúc hải hồ

Tôi đứng bên đường, lòng xót đau
Một thời chinh chiến tận rừng sâu
Vận nước ! Đời trai đành lỗi hẹn
Xuân về … Mai quên nở – Tìm đâu ?!

Phố núi, 28-11-2013

 

Mối tình quê

Em chừ, phố thị đã quen
Quên câu nước bạc, đất phèn ngày xưa
Đã nuôi em lớn bao mùa
Dài thơm sợi tóc – Nô đùa hồn nhiên

Giấc tình mãi nụ uyên nguyên
Sáng hong khói bếp – Chiều nghiêng nắng vàng
Cánh cò vắt vẻo tre làng
Lúa thời con gái, sóng tràn bờ đê

Ngắm đàn trâu … Thong thả về
Mục đồng ngất ngưởng …(Bùa mê sáo diều )
Bếp thơm rưng rức cơm chiều
Trăng lên … mắc võng trong veo tiếng hò

Ta chừ, say mộng so đo
Tiếc thương ai bước lên đò sang sông !
Cô đơn quấn chặc tim lòng
Cơn buồn rủ … Ngẩn ngơ trông những chiều

Cao nguyên phố, 26-11-2013

Dzạ Lữ Kiều
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.