Trần Huy Sao
Rớt lòng chiều cuối năm
chiều cuối năm qua phố đầu năm Tây
là biết đã lạc đường tìm kỷ niệm
phố đông vui hút xa đường Én liệng
chẳng có hoa Mai hoa Cúc hoa Đào
vạt nắng chiều mang dáng vẻ lao đao
đâu có mượt xưa chiều ba-mươi-tết
cái lạnh hanh se trở mùa khắc nghiệt
đâu có dịu dàng xưa ngày cuối năm
em son phấn trái mùa xa vạn dặm
mắt môi xưa cũng trái gió trở trời
mái tóc giờ đây hẹn thề không nổi
đã dòng đời hòa nhập nét thời trang
ngó quẩn quanh bỗng thấy lòng quờ quạng
ở bên này trời rét lạnh ngày Đông
ở quê nhà đàn Én lượn bên song
trời trả Đông rồi qua Xuân nồng ấm
hủ dưa món đã trở màu thấm đậm
mẻ mứt rim đã sên ráo tới đường
nhà đã rực mùi thơm lựng trầm hương
bánh tét bánh chưng dậy mùi vị Tết
son phấn em khiến lòng ta mê mệt
quyện lòng nhau theo áo lụa đôi tà
mái tóc thề cứ nhìn mê không nhả
nụ cười em ta giữ cả mùa Xuân
cho tận tới giờ cứ mãi bâng khuâng
những ngày Xuân xưa u hoài trong dạ
lâu lắm rồi quen hơi vùng đất lạ
em bỏ mùa Xuân quê ở nơi nào!
áo đã không còn đôi tà xôn xao
tóc đã xén cao theo thời trang mới
ta hoài cổ nên chi không với tới
chỉ ngậm ngùi hương xưa bay đi…
Xuân xa
mùa Xuân anh để đâu giờ
miếng cay gừng miếng ngọt lừ bí đao
chừng như là miếng bí đau
hình như là miếng gừng cay gắt gừng
nói ra thì cũng đã từng
anh đi tới chỗ tận cùng hết đi
hết đi rồi tới hết khi
nào anh có biết khởi đi chỗ nào !
chỗ mùa xưa quá ngọt ngào
(còn hơn mứt tới đường ngào tráo khô)
chỗ giờ xưa rất ngẩn ngơ
(còn hơn giây phút đợi chờ người yêu )
chỗ miền xưa rất ít nhiều
(còn hơn năm tháng liêu xiêu bây giờ)
nay về con phố ngẩn ngơ
mai về qua phố lại thơ thẩn buồn
thấy chừng như phố lạc nguồn
ngày xuân đâu có rưng buồn như đây !
mứt gừng rát nóng hơi cay
mứt bí đao đúng bí đau quá chừng !
ngày Xuân giữa chốn người dưng
dửng dưng tới nỗi chẳng mừng chẳng vui
hóa ra là nỗi ngậm ngùi
lâu năm hóa lão mặn-nhiều-đắng-cay
ngày Xuân đâu có giờ đây
chắc là em nhắc chốn đầy đặn xưa !
xưa còn chưa nắng chưa mưa
chưa đau nỗi nhớ chưa tưa nỗi buồn
chưa lần nói chuyện nhiễu nhương
chưa ngần dâu bể tang thương ngậm ngùi
chia nhau cay-đắng-ngọt-bùi
chớ đâu chia với mặn-nhiều-đắng-cay
không chia buồn đó vui đây
chỉ chia kỷ niệm Xuân ngày xa, xưa
ngày em son phấn giao mùa
áo se nắng lụa tóc vừa gió lay
nụ hôn ngọt nứt thềm mây
là hồi hai đứa mình đầy đặn nhau
chiều nay se nắng phương này
gió lay níu nhớ những ngày Xuân xa
phấn son gọi phút giao mùa
có tìm thấy dáng em và anh xưa!…
Trần Huy Sao
Nguồn: Tác giả gửi


















