Nỗi buồn trận mạc | Tháng 4-2014 | Sài-gòn, mưa đầu hạ

Posted: 10/04/2014 in Huy Uyên, Thơ

Huy Uyên

thuong_phe_binh-2

Nỗi buồn trận mạc

Nước mắt rơi trên đôi nạng gỗ
súng đạn khuất chìm về đây cuối mùa
qua đi bốn mươi năm dài máu lửa
trận địa xưa chôn ký-ức xưa .

Vuốt mắt cho ai ở chiến trường
loang đen một trời giọt lệ
bóng tối mù tắt ngọn đèn
long lanh cổ-tích mộ bia còn lại .

Triệu linh-hồn thức dậy đêm khuya
nơi xó rừng, lưng đồi, sông dài, núi lớn
nơi đó hỏa-châu nửa đêm
đốt cháy sương quê
một mình trong tay cả trời tuyệt-vọng .

Xa quê hát khúc buồn trận mạc
nhớ em chiều-canh-so-đũa mắt nheo
từ độ theo chồng sao đi biền biệt
nhớ em tôi chất ba-lô đầy .

Đêm trôi đạn thù kìn kịt bay
mong một ngày về ôi xa quá
nước chân khe ấm réo gọi ngày
thấy giặc bên kia bờ nhấp nhố .

Nước mắt rơi trên đôi nạng gỗ
cầm canh giặc chân ghim dấu đạn thù
ước đem thân lấp đầy kín mộ
để ngày về thôi khóc lệ thiên-thu .

 

Tháng 4-2014

Mẹ đã qua lâu thời con gái
tháng tư bây giờ
đầy lá rụng ngoài hiên
mới đó đã bốn-mươi-năm mưa dầu nắng dãi
mẹ thức từng đêm dỗ mãi ưu-phiền .

Xưa áo trắng bên ai sân trường
bên ngoài dập dồn tiếng súng
những lớp đời trai binh lửa chiến trường
quê nhà căm hờn uất nghẹn .

Tháng tư đổ từng hồi chuông đau đớn
báo tin người nằm chết sớm mai
cầm súng nhắm đầu thù mà bắn
cờ gãy ngang dưới gốc kỳ-đài .

Tháng tư tiếng phát-thanh-viên giọng buồn
đã đổ sụp cơ-đồ đất nước
lệ chảy hai tay đưa đầu hàng
người chôn trong tim nỗi đau Tổ-quốc .

Khắp nơi quanh đây quá đỗi nghẹn ngào
tim thắt lại bàn tay đóng cửa
giặc điên cuồng ngõ trước sân sau
vội vã chôn mồ ma, trận đòn thù bão tố .

Bốn mươi năm bẫy người rình rập
ngày cần-lao quanh quẩn đói nghèo
ngoại-ô buồn cửa nhà tan nát
bạo-tàn lơ lững ai treo ?

Em, tôi nghèo xơ xác thân ma
con đường cùng làm thân trâu ngựa
năm tháng đày đọa đạp chà
quê-hương ngập tàn lửa đỏ .

Tháng tư đau chôn rồi bao mơ ước
em xưa giờ tóc bạc da mồi
khổ đau đem trút lên người đói rách
để tôi ôm lòng dạ khôn nguôi
để tôi luống những ngậm-ngùi .

Sài-gòn tháng 4-2014
thành-phố ngập bay lá đỏ khô vàng
gởi nước mắt về chan trời Đà-Nẵng
thân phận người xa xót chìm quanh .

Bao giò có được thanh-bình ./.

 

Sài-gòn, mưa đầu hạ

Mưa mùa hạ rơi trên hàng me, cột đèn
bản Serenate chậm buồn rả rích
trở về sau bao bước mỏi dồn chân
hai người còn trẻ yêu nhau
đứng dưới mưa quấn quít .

Đã qua rồi tháng chạp
những bông hoa đỗ-quyên
nhuộm đỏ bên trời
dấu quên đi tình người xa khuất .

Buổi sáng đầu hạ mây trời bay
bên kia đường em-nửa-ngực-trần đứng đợi
buốt giá sầu bay theo mây
mùa xuân trước người đi sao không về tới .

Hoa bướm trong vườn sắc màu đại đóa
em trao tôi nụ hôn lần đầu
đường ai đi ngắt hoa-ti-gôn cho tim vỡ
hạ trôi theo ngày tháng qua mau .

Về chốn xưa hoài nỗi đợi mong
phố người vắng bên chợ chiều lặng lẽ
tay nắm tay ai quá đổi dịu-dàng
hoang rêu một thời “hoa-tan-bóng-xế” .

Tôi mãi đợi người nơi đầu, cuối dốc
thấp thoáng trên môi nụ cười ơi Xuân
đất Sài-gòn bỏ ai một mình đứng khóc
Lê-Lợi chiều nay rải nắng sắc vàng .

Ngẩn-ngơ đi bên hông chợ Bến-thành
mới biết hạ về từ đó
thôi hết rồi tóc bạc chen xanh
ngậm-ngùi thiếp mê
trời ơi Sài-gòn cớ chi chiều nay trở gió .

Gởi bên người chất đầy thương nhớ
môi bạc lòng chi có còn giữ đời nhau
mắt nhìn ai quanh đây lệ đỏ
lá đời cây, mây trắng xám sắc sầu .

Vườn hạ xa rồi ngọn cỏ đã phai mau ./.

(Sài-gòn 6-4-14)

Huy Uyên
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.