Trần Huy Sao
phải công nhận ba-số 8, thuốc lào, quá đã
đi “học tập” mút mùa làm gì có ba-số 5
bà xã biết ý chồng mổi đợt vào thăm
thể nào cũng có gói thuốc lào ba-số-tám
khoản thuốc lào này bà xã phải nhịn ăn
thà đói rũ để chồng “phê” cho tới
viết câu Thơ vui mà lòng đau nhói
khi “phê” thuốc nhớ em mà không kịp
mắt cứ trợn trừng trái tim loạn nhịp
còn nhịp nào lãng mạn cho tình em
nhọc nhằn rồi quen đau nhục khó quên
chờ dã thuốc trả lại đời sống thực
mổi sáng mấy thằng bên bếp than đỏ rực
vội chuyền tay nhau ém khói thuốc lào
tạm quên đời giữa khói bay mờ ảo
trước lúc xếp hàng điểm danh lao động
chuyển Trại nhiều năm vượt ải qua truông
vật bất ly thân vẫn là cái điếu cày
là cái lon gô là hột muối ngọt ngay
(đói đến nỗi muối mà nghe vị ngọt !)
thiệt lạ đời cứ tưởng là nói dóc
mà đúng đó em muối ngọt có mà
hạt muối chia nhau cắn đôi cắn ba
nỏ thuốc lào chuyền tay nhau rít cố
khói thuốc bay xa quyện tình ngày đó
những bạn tù xưa còn nhớ hay không
như giỏ thăm nuôi mổi đợt thăm chồng
em không quên gói thuốc lào ba-số-8…
khói thuốc bay cao một thời quỷ ám
cứ nhớ hoài như ngàn năm mây bay !…
Trần Huy Sao
Nguồn: Tác giả gửi


















