Vương Ngọc Minh
Quê bên kia. Em ở đâu?
bước qua cửa
trưa nay tôi nhủ “thôi!” lập tức cảm tưởng
các tường thành kiên cố
bao lâu nay vây lấy đầu bị phá thủng hết
lòng khấp khởi
nói thành tiếng “hãy tìm ý gì đấy
mới
tình ra sao ra!”
chao ôi! con quạ đen ở đâu kêu
réo
tiếng của nó nghe lạnh tanh
cứng đơ
ngước nhìn lên bầu trời
lạ!
hai mắt tìm sâu trong đầu
kiếm dưới lòng hai bàn chân (!)
biết chắc rồi sẽ còn rơi vào bối cảnh giữa đời
đúng nghe tiếng quạ kêu réo
tiếng của nó sẽ vẫn lạnh tanh
cứng đơ
tôi phải làm khác tình huống hiện tại
dẫu tối
sáng
(nhập nhòe!) thế nào chăng nữa
với tất cả những hữu hãn của nó..
quả tình mọi điều (tôi kham) hòng sống còn
nơi đời này
bao lâu nay chả ra làm sao cả [vận vét
thắt cà vạt
lại không thích hợp!]
thử nghĩ
đi trên đường tôi bước hệt lũ chim cánh cụt
chả bao giờ đến đích đúng kỳ hạn
.. chẳng bao giờ!
đứng thừ người
một đỗi
lôi đồng xu trong túi quần ra
tôi mân mê (chuyền thoăn thoắt trên năm ngón tay)
dợm thẩy lên- ôi!
con quạ đen ngồi trong đầu tự bao giờ
nó đang ngó tôi một cách chăm chú
khô khốc!
..
Có thể tôi như đời. Một thực thể.
đây- câu chuyện huyền ảo đầy tính cách truyền kì
kể ra cũng chẳng có gì
không có gì!
này nhá! sáng nay
lồm cồm ngồi dậy bạn tình (hệt rắn) bật
kêu “.. chàng hỡi!”
da thịt gai ốc trên người tôi liền lặn
trở lại
bầu trời mới vừa rạng (nên nhớ
tôi nhấn mạnh- tôi đang sống
đời sống
i dưới âm ti!)
một: vắt giò lên cổ chạy
hai: nằm trở xuống
im
ngó lại bạn tình nhưng tôi chưa quyết
tiếng bạn tình còn thôi thúc “chần chờ chi
.. chàng hỡi?”
nơi ngữ cảnh trên
không chữ nào từ tôi thốt ra còn nguyên vẹn
kể cả đờm dãi
quái! môi
miệng
bạn tình cứ phả tuyền dục vọng
và giềng mối sự sống
chết
trên da tôi nổi cồm cộm
vẫn không vì thế mà quyết- đi đầu thai chẳng hạn!
hoặc vắt giò lên cổ
chạy
hương nhân ngãi từ lồn bạn tình
tỏa ngát
không thể khác hơn
chọn nằm [im] tịnh tâm
chao ôi- dưới huyệt mộ tôi
ai rít thuốc lào sồng sộc
bạn tình (hệt rắn) quấn quanh thân tôi
ngồi lên mu rùa
một tôi một cuốc cày cục
đào được chữ
thơ tức khắc tuôn khỏi hồn tản mác
bay
ai nấy chụp
cho tới nay mỗi người hiểu thơ mỗi cách
[lẽ tất nhiên câu chuyện ở đây
đậm tính chất truyền kỳ!]
..
Vương Ngọc Minh
Nguồn: Tác giả gửi thơ và tranh


















