Nguyễn Thị Khánh Minh
Vỡ. Vỡ
Là những tinh cầu bay. Mất tăm. Vỡ vụn
Nghìn mảnh đau nhuộm tái mặt chiều
Trời cũng sợ không một lần ngó xuống
Là trần gian vết thương toác mãi
Thổ máu trời máu đất máu sinh linh
Không thể nữa một ngày da non lại
Trên thi thể. Ác mộng còn run rẩy
Trên hồn người. Tang thương bầy thú vấy
Dựng cõi này cơn hồng thuỷ thịt xương
Là vô số cách người ta tắt thở
Là chập chùng con mắt mở to và sợ
Trốn vào đâu mảnh lưới thủng tả tơi
Là tiếng thở dài. Cúi đầu. Vo hạt lệ
Xâu chuỗi dài. Xâu chuỗi những đêm sâu
Xích nguyện cầu kéo rền âm dương thế
Là tiếng kêu không còn thất thanh
Chìm xuống đáy nghìn thâu dấu hỏi
Rồi lặng im. Lặng im. Và câm.
2014
(Năm đầy những tang chế thương tâm từ những thảm nạn máy bay, chìm phà, chiến tranh, khủng bố, dịch bệnh ebola…, cho đến những ngày cuối của năm, 30.12, một máy bay lại bị nạn, và lúc này việc tìm kiếm nạn nhân vẫn còn tiếp tục trên biển cả…)
Trước giấc ngủ
Tôi đi ngủ
Thầm nghĩ. Một ngày đã qua. Ngày mai sẽ tới
Ngay phút này. Tôi có yên bình
Mọi người chung quanh tôi yên bình
Tôi được chọn một giấc ngủ ngon
Tất cả trong tầm tay mọi chọn lựa
Giữa phút mới vừa qua và giấc ngủ chực tới
Mà ở đâu vọng lại
Tiếng kèn xe cứu thương
Con đường nào kia có những chiếc xe lính
Những cột khói cao
Những bóng ma đi tìm tên mình trên từng thi thể
Kéo hút tôi vào đêm vào nỗi sợ
Khoảnh khắc những còi xe chết
Không bình yên. Không chọn lựa.
Chỉ biết mình còn may mắn thở
Nguyễn Thị Khánh Minh
Nguồn: Tác giả gửi